Khi ánh ban mai đầu tiên lọt vào phòng bệnh.
Rèm mi của Minh Hiểu Khê khẽ chớp như cánh bướm, sau đó dần dần mở bừng mắt ra.
Một cái đầu thò vào, Đông Hạo Tuyết mở to mắt hỏi với vẻ hồi hộp:
“Chị Minh ơi, em là ai?”
Cái đầu thứ hai cũng thò vào, Tiểu Tuyền trán túa mồ hôi lạnh:
“Hiểu Khê, tớ là ai?”
Trong mắt Minh Hiểu Khê ngập tràn vẻ ngờ vực, cô khẽ xoay đầu trên gối, nhìn thấy Phong Giản Triệt tuy gương mặt đượm nét lo lắng như vẫn mỉm cười với mình, Đông Hạo Nam vẻ mặt cuống quýt, và Mục Lưu Băng đứng phía xa ánh mắt như thiêu đốt, sau đó nhìn về phía Tiểu Tuyền, yếu ớt cười khẽ:
“… Cậu…” Hình như đang cố gắng suy nghĩ.
Đông Hạo Tuyết suýt nữa ngất xỉu.
Tiểu Tuyền cười khổ sở:
“Cậu có nhớ vì sao mình bị thương không?”
Minh Hiểu Khê chớp chớp mắt.
“Cậu có nhớ cậu là ai không?”
Lại chớp chớp mắt.
“Cậu không nhớ gì nữa à?”
Vẫn chớp chớp mắt.
Đông Hạo Tuyết òa lên nức nở:
“Hu hu… chị Minh mất trí rồi! Chị Minh chẳng còn nhớ gì cả!”
Đột nhiên…
Minh Hiểu Khê đưa tay lên cốc vào trán cô bé một cái, tuy vẫn yếu ớt nhưng âm thanh vang lên rất rõ:
“Xì! Chị mà mất trí á? Em tưởng chị đang diễn phim truyền hình à, đừng sỉ nhục Minh Hiểu Khê thiên hạ đệ nhất này được không?”
Đông Hạo Tuyết vừa kinh ngạc vừa vui mừng:
“Chị Minh, chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-tra-chieu/2777650/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.