Ghi chép của Tạ Trác trong bài đăng đó dừng lại ở lần gặp mặt cuối cùng của anh.
Tô Ngọc đã dành một khoảng thời gian rất dài để xem hết toàn bộ bài viết.
Lâu đến mức cô còn đón cả năm mới trong lúc xem.
Tết năm nay đón ở Bắc Kinh, không có gì bất ngờ thì sau này cũng sẽ chỉ đón Tết ở Bắc Kinh mà thôi.
Trước Tết, Tạ Trác có một chuyến công tác rất lâu.
Ngày anh trở về đã mua hoa cho Tô Ngọc, cô đã quen với việc ở nhà đợi anh tan làm, có mấy lần anh về chỉ thấy người đang nằm trên sofa, nghiêng đầu ngủ say, trên ti vi vẫn đang chiếu bộ phim hoạt hình mà cô thích.
Tạ Trác cắm hoa xong, nhẹ tay nhẹ chân đến hôn cô.
Kỹ năng giả vờ ngủ của Tô Ngọc không đủ tốt, rõ ràng đã bị anh làm cho tỉnh giấc mà vẫn giả vờ nhắm mắt, nhưng khoé miệng lại đang khẽ nhếch lên.
Sự thay đổi tinh vi đó đã bị anh bắt được.
“Lần sau đừng đợi anh nữa.” Tạ Trác nói.
Tô Ngọc cuối cùng cũng bật cười, “Em diễn tệ đến vậy sao? Còn đang đợi anh bế em về phòng đây này.”
Tạ Trác cũng cưng chiều cười theo, thật sự bế bổng cô lên đi về phía phòng ngủ.
Tô Ngọc vội vàng nắm lấy chiếc điện thoại trượt bên gối, cầm chắc trong tay rồi mới ôm lại Tạ Trác.
“Đôi găng tay còn không anh?” Cô được đặt lên giường, đột nhiên hỏi một câu.
Tạ Trác “Hửm?” một tiếng, giúp cô kéo lại chăn: “Găng tay gì cơ?”
“Chính là… trước khi anh đi Thụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-moi-tinh-dau-hoai-nam-tieu-son/5215282/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.