_Không thể nào .... từng người thân của tôi đều vì anh mà rời bỏ tôi. Chắc anh hả dạ lắm phải không...tôi chỉ là thứ dùng để mua vui cho anh thôi.
_Em không phải là đồ mua vui.
_Vậy anh xem tôi là cái quái gì?
_Em là vợ tôi, chỉ có thể là của tôi.
_Đừng nói nữa! Lời lẽ thật ghê tởm!
Sự thật đau lòng diễn ra trước mắt khiến Hỉ Ái không thể nào mà chấp nhận được. Cơ thể nhỏ bé dần co lại, hai tay che lỗ tai mình như đang thể hiện sự ghét bỏ. Hỉ Ái ôm đầu mình sao đó bật khóc nức nở. Tuấn Hạo thấy tâm tình cô tồi tệ như vậy thì hết lời khuyên can, nhưng đáng tiếc thay, sự an ủi của anh càng lúc càng phản tác dụng
_Hỉ Ái...
_Mau tránh ra! Đừng chạm vào tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Mau biến đi!
Hỉ Ái điên cuồng hét lên thật lớn, liên tiếp dùng sức chọi hết mền rồi đến gối vào người anh. Tuấn Hạo trông cảnh mà lòng ngậm ngùi đau xót rời đi. Cánh cửa phòng dần dần khép lại để Hỉ Ái một mình trong đó bình tâm. Tuấn Hạo chỉ còn cách chờ đợi thời gian để câu chuyện này ngui ngoai dần.
***************
Giữa căn phòng trống vắng không một âm động, thiếu nữ xinh đẹp ngồi gục gã trên giường khóc thật lớn. Lòng hận thù với cuộc sống mình ngày càng dân cao. Uỷ khuất trong lòng liên tục thắc mắc tại sao cứ hết lần này đến lần khác phải hứng chịu cảm giác bị những người xung quanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-khong-loi-thoat/2907319/chuong-50.html