Trên người Sở Tình Từ luôn có mùi trà nhàn nhạt thoảng qua, cái loại mùi thơm đó không phải xuất phát từ bất kì một loại nước hoa nào, mà lúc giặt, quần áo của Sở Tình Từ luôn được xông ngâm một lượng trà ngon, mùi hương kết lại lâu dần sẽ tụ trên quần áo không tản ra, lâu ngày, thứ mùi này cũng đã trở thành mùi hương đọng lại trên cơ thể Sở Tình Từ. 
Mùi của nàng khiến cho cô an tâm, mà sự tồn tại của người đàn bà này, vốn dĩ cũng là sự an tâm mà chẳng một ai có thể so được. Ngón tay nàng ở trong thân thể của cô nhưng không hề có động tác gì, cũng chỉ đưa vào trong, lấp đầy chính cô, cảm giác ê ẩm sưng tấy này khiến Tạ Du Sanh có hơi khó chịu, cô ngẩng đầu lên, đôi con ngươi ẩm ướt nhìn sang liền thấy Sở Tình Từ đang nằm ngay ngắn trên người mình, nhìn cô giống như thể đang thưởng thức cảnh đẹp gì đó. 
"Tiểu Sanh đối với tôi luôn nồng nhiệt như vậy, nếu không phải A Tầm nói em ở trường học rất lạnh lùng, tôi cũng hoài nghi tính tình của em đấy." Sở Tình Từ nói nhưng vẫn không hề động đậy, Tạ Du Sanh biết nàng đang chế nhạo mình, có lẽ sự trừng phạt mới nói lúc nãy còn chưa hề kết thúc. 
"Dì Sở, dì biết rõ em là người như thế nào." Tạ Du Sanh khó mà nén nhịn kẹp ngón tay của Sở Tình Từ lại, eo nhỏ bắt đầu chủ động giãy dụa nhưng cũng chỉ với cường độ nhỏ, định làm hai ngón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-dai-lau/2951227/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.