Nước mưa hơi lạnh thấm ướt quần áo, cơn mưa cuối thu đến mang theo cơ buốt lạnh, là thời điểm lạnh nhất khi trời đổ mưa. Gió lạnh thấu xương thổi quần áo ướt đẫm, tiến vào trong thân thể khiến thiếu nữ không nhịn được rùng mình một cái. Cô đứng ở cửa biệt thự Sở gia hồi lâu, ngay cả chính bản thân cô cũng không hiểu tại sao mình không chào hỏi một tiếng đã chạy đến đây. 
Dì Sở, nhất định không biết cô đang làm loại chuyện kì quái như thế này đúng chứ? Tạ Du Sanh nghĩ như vậy, cô thất hồn lạc phách đứng ở cửa biệt thự, lý trí nói với cô rằng rất nhanh đã là kì cuối, cô tuyệt đối không nên lãng phí thời gian tự học buổi tối chạy tới đây nổi điên, nếu như bị dính mưa phải cảm rồi sốt lại càng phiền toái. Nhưng cô nhớ Sở Tình Từ, người kia ra nước ngoài họp không hề nói với cô, vẫn là cô nghe qua miệng Sở Tầm. 
Rõ ràng hai người là người yêu, nhưng ngay cả chuyện như ra nước ngoài Sở Tình Từ cũng chưa từng nói qua với mình. Người đàn bà sủng ái cô nhưng trừ hôn và nắm tay thì không có những chủ động thân mật hơn. Liệu có phải nàng chỉ coi tình yêu của cô là trò chơi của trẻ con? Nếu không tại sao không hề tiến thêm một bước. 
Tạ Du Sanh biết Sở Tình Từ không chắc là sẽ về đây, tới cũng không gặp được người, nhưng cô vẫn quanh quẩn ở đây, thời gian tới rồi, cô cũng nên đi. Nhưng một ánh đèn xe bỗng nhiên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-vi-dai-lau/2951212/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.