“A, Văn Nhân sư huynh, vì sao ngươi phải nghe lời Hứa sư huynh như vậy?”
Văn Nhân Thiều cười cười: “Lý nên thế.”
Chúng sư đệ không biết Văn Nhân Thiều muốn giở trò gì nên đều lộ ra vẻ kinh nghi, cảm thấy hôm nay Văn Nhân sư huynh có chút kỳ quái.
Phải biết rằng tính tình Hứa Vọng Văn nho nhã, rất có ngạo cốt, không quen nhìn tác phong làm việc của Văn Nhân Thiều. Thường ngày chỉ cần nhìn thấy mặt Văn Nhân là không thèm mở miệng tiếp đón.
Thường xuyên như vậy, mọi người đều biết Văn Nhân sư huynh và Hứa Vọng Văn không ai vừa mắt ai. Hơn nữa hai người bọn họ cùng tuổi, là đối thủ cùng một thế hệ, quan hệ đương nhiên không thể thân thiết.
Nhưng không biết Văn Nhân Thiều hôm nay bị làm sao vậy, chẳng lẽ là đang nói mát?
Thực nhanh có người nghĩ ra, kêu to: “Ta biết rồi, Văn Nhân sư huynh, mấy ngày trước ngươi bệnh không nhẹ, là Hứa sư huynh trị cho ngươi phải không? Trách không được ngươi muốn nghe hắn.”
Văn Nhân Thiều ngẫm nghĩ, nâng ngón tay gõ nhẹ: “Thông minh.”
Các đệ tử còn lại lúc này mới hiểu rõ, sôi nổi nói: “Trách không được.”
“Sớm đã nghe qua y thuật Hứa sư huynh rất cao minh.”
“Lần này Văn Nhân sư huynh nợ Hứa sư huynh một ân tình, cần phải yên ổn sống chung mấy ngày này.”
“Đúng vậy, nhưng Văn Nhân sư huynh thật sự không muốn đi cùng chúng ta đến Vu Sơn giới sao?”
Văn Nhân Thiều nói: “Đã nói rồi đều nghe Hứa sư huynh ngươi.”
“Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tuong-phung-cung-chang-nhan-ra/1714074/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.