Chương trước
Chương sau
Lúc này Thiên Tình mới vừa biết được, lông chim màu đen kim sau lưng Kim Kỳ Quý, đến tột cùng là từ đâu mà đến.
Thì ra vật ấy lại có quan hệ với Chính Dương Tiên Tôn đại danh đỉnh đỉnh Phượng Chiêu Minh.
Phải biết, Phượng Chiêu Minh chính là đại đệ tử dưới tòa cố Đông Côn Tiên chủ, sau khi Tiên chủ quy thiên, hiện nay ngài ấy chính là tiên quân thủ tịch. Hắn kinh tài tuyệt diễm, trời phú cho năng lực chiến đấu tài tình, thậm chí có thể vượt cấp khi khiêu chiến. Được công nhận tu sĩ hóa thần có lực chiến lực đệ nhất, là nhân vật lợi hại nhất.
Nhân vật như vậy, lại không tìm thấy Tiểu tiên chủ, có thể nghĩ được việc này đến tột cùng có bao nhiêu khó khăn.
Thân thể Thiên Tình hơi nghiêng về phía sau, sống lưng cơ hồ dán vào trước ngực Lâm Tử Sơ, hắn nói: "Đại ca, chuyện này thật thú vị."
Lâm Tử Sơ gật gật đầu. Hắn biết về Phượng Chiêu Minh so với Thiên Tình nhiều hơn, lúc này nghe được Phượng Chiêu Minh đến phải dựa vào Bất Lạc Hung Diên dịch chuyển không gian là biện pháp vô cùng khó khăn đến vậy để tìm Tiểu tiên chủ, trong lòng kinh ngạc. Lâm Tử Sơ nghĩ nghĩ, vừa ho vừa hỏi Kim Kỳ Quý: "...... Không biết chung quanh Kình Thiên Chi Trụ sơn, có bao nhiêu Bất Lạc Hung Diên? Phượng Chiêu Minh tiên quân phải trả qua thời gian bao lâu, mới có thể tìm được Tiểu tiên chủ?"
"Này không nói trước được. Lạc Hung Diên không có mười vạn, cũng có đến chín vạn, số lượng không rõ ràng lắm." Kim Kỳ Quý lại nói: "Đến nỗi Phượng Chiêu Minh tiên quân...... dựa vào biện pháp này để tìm Tiểu tiên chủ, chỉ sợ tiêu tốn không ít thời gian. Dùng lông vũ Bất Lạc Hung Diên thi triển dịch chuyển chi thuật phải tiêu hao tiên lực thực sự không nhỏ. Hơn nữa thường ngày Phượng Chiêu Minh tiên quân công sự bận rộn, thật đúng là, thật đúng là làm khó hắn."
Lâm Tử Sơ trong lòng vừa động, hắn trầm giọng nói: "Chỉ mong mau chóng tìm được Tiểu tiên chủ, nếu tiên quân có thể làm được, công không thể không nói."
"Tất nhiên! Ai có thể tìm được Tiểu tiên chủ, người đó chính là công thần của Chính Ngô Châu." Kim Kỳ Quý dùng tay phải che ngực, nhắm mắt lại nói: "Từ khi Đông Côn Tiên chủ hi sinh, qua nhiều năm Chính Ngô Châu vẫn không có người có thể đăng lâm tiên chủ chi vị, thế cho nên trong bốn châu, Chính Ngô Châu lạc hậu nhất. Chỉ mong Đông Côn Tiên chủ trên trời có linh thiêng, phù hộ Tiểu tiên chủ bình an, phù hộ Chính Ngô Châu khôn bị ngoại giới bắt nạt......"
Trong âm thanh thế nhưng lại có chút nghẹn ngào.
Hiển nhiên là nghĩ tới Đông Côn Tiên chủ năm đó vì thiên hạ hy sinh, mà nay Chính Ngô Châu tích bần suy nhược lâu ngày, dân chúng lầm than. Giống như hắn như, làm bá tánh buôn bán tính mạng có thể so với rơm rạ.
Biểu tình Lâm Tử Sơ cũng trở nên ngưng trọng, hắn tay phải nắm dây cương, cúi đầu nhìn về Thiên Tình ngồi phía trước.
Giá, giá, giá......
Tuấn mã phun ra mấy tiếng phì phì trong mũi, nện bước mạnh mẽ, hướng Kình Thiên Chi Trụ đi đến.
Cứ như vậy lại qua hai ngày.
Mất đi xe ngựa phía sau, ngựa chạy vội tốc độ tăng lên. Hơn nữa Lâm Tử Sơ mang theo quen Kim gia thương đội thuộc địa hình, biết được vài đoạn đường tắt, nên trong một ngày lộ trình, mọi người Lâm gia trang liền có đến dưới Kình Thiên Chi Trụ.
Chạng vạng, thị vệ Lâm gia trang ra ngoài tìm thức ăn, chỉ để lại mấy chục tu sĩ Luyện Khí, ở lại dựng trại chờ đợi.
Càng tới gần Kình Thiên Chi Trụ, biểu tình của Lâm Tử Sơ càng nghiêm túc, hắn dặn dò Thiên Tình ở lại lều, còn chính mình đi cùng thị vệ ra ngoài, quan sát địa hình chung quanh.
Thiên Tình ở trong lều rất là nhàm chán, vì thế đi ra bên ngoài, liền thấy Kim Kỳ Quý cùng những người khác trong thương, đang mở ra bọc hành lý, kiểm kê hàng hóa.
Hắn bước vài bước đến bên cạnh Kim Kỳ Quý, nhìn thấy trên mặt đất đủ loại đồ vật có kiểu dáng hiếm lạ kêu không biết tên, nói: "Tứ thúc, ta xem các ngươi mang hành lý cũng không nặng, mở ra mới biết nhiều chủng loại như vậy."
"Lần này không tính là nhiều, nhớ năm ta hai mươi mấy tuổi......" Kim Kỳ Quý vừa muốn khoác lác, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngừng lại, chụp lấy bả vai Thiên Tình. Hắn nói: "Ngày mai tới chân núi Kình Thiên Chi Trụ rồi, ngươi cùng Thiếu trang chủ tiếp tục leo lên, Kim gia thương đội liền ngừng ở dưới buôn bán hàng hóa. Này từ biệt, có khả năng ngươi ta không còn cơ hội gặp mặt."
Thiên Tình nhíu mày, nói: "Ngày sau còn dài, ai có thể nói chắc được."
"Hắc," Kim Kỳ Quý cười nói: "Chỉ có tiểu hài tử như ngươi mới cảm thấy như vậy! Thiên Tình, mấy ngày nay ngươi gọi ta đại thúc không ít lần, có lời này, ta phải nói với ngươi."
Kim Kỳ Quý vuốt vết sẹo trên mặt mình, dừng một chút, dặn dò nói: "Đang là thời loạn thế, tuổi ngươi lại nhỏ, vạn sự không cần ỷ mạnh, gặp chuyện có thể tránh liền tránh, để khỏi rước họa sát thân."
Thiên Tình mỉm cười, không trả lời.
Nghĩ thầm, lời này, ngươi hẳn nên nói cho ta mười năm trước thì thích hợp hơn.
Hiện tại đã thành cái loại tính cách này, muốn hắn làm người hiểu được thế sự, biết nén giận, còn có khả năng sao?
Kim Kỳ Quý nhìn biểu tình này của hắn, liền biết Thiên Tình không có nghe vào, hắn thở dài, quay đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, tay phải Kim Kỳ Quý làm ra động tác' niết ', ở đông đảo thảo dược tìm ra một bông hoa đã ép khô. Kim Kỳ Quý đưa về hướng ngược ánh mặt trời, híp mắt nhìn trong chốc lát sau, lẩm bẩm: "Chính là cái này."
Thiên Tình đi lên hỏi: "Đây là cái gì?"
Chỉ thấy Kim Kỳ Quý trong tay cầm một bông hoa khô màu vàng, cánh hoa xòe ra hình quạt, mặt ngoài trơn nhẵn, cuống lá thon dài.
Dưới ánh mặt trời, lấp lánh ánh kim.
Kim Kỳ Quý nói: "Đây là tiên cỏ Bạch Tàng Tiên Tôn tạo ra, tên là ' Hồn Trân '."
Thiên Tình hỏi: "Nếu là do Bạch Tàng Tiên Tôn tạo ra, rất lợi hại sao?"
Kim Kỳ Quý lúng túng nói: "Tuy là Tiên Tôn tạo ra, nhưng kỳ thật là vật mà Tiên Tôn dưỡng được trong giai đoạn đầu tu tiên của mình, không tính là lợi hại. Bất quá trong đợt buôn bán lần này của ta sinh ý không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai. Đứng nhất là lông vũ Bất Lạc Hung Diên, ngươi đã thấy rồi, Thiếu trang chủ không cho ngươi lấy. Nghe ngươi kêu ta nhiều tiếng đại thúc như vậy, đem cái này tặng ngươi cũng tốt."
"A." Thiên Tình nhảy dựng lên, hỏi: "Thật sao?"
Kim Kỳ Quý nói: "Thật! Đừng nhìn thứ này không chút hấp dẫn nào, cầm đi bán, cũng được một khối linh thạch."
Thiên Tình đại hỉ, tay phải cẩn thận nhận 'hồn trân' lấy từ trong tay Kim Kỳ Quý, nói: "Đa tạ đại thúc. Vật này dùng để làm gì?"
Kim Kỳ Quý nói: "Dùng để phòng thân. Tu sĩ sống bằng lưỡi đao liếm huyết, khó tránh khỏi gặp nguy hiểm,' Hồn Trân ' đối với tu sĩ mà nói chính là vật hộ mệnh. Một khi gặp họa sát thân, đem vật ấy đặt trước ngực, miệng niệm: 'lấy mệnh lập khế, hộ ta chu toàn', sẽ có vách tường hình thành bảo hộ tuyệt đối. Kết giới đó không tu sĩ nào không có thể phá vỡ, bởi vậy mới có nhân xưng 'Hồn Trân' tức 'phù hộ thiên thần '."
Thiên Tình nói: "Đồ vật trân quý như vậy, đại thúc ngươi vẫn nên lưu lại cho chính mình đi."
Kim Kỳ Quý lắc đầu, nói: "Ta còn có rất nhiều, Thiên Tình, ngươi chẳng lẽ không nghĩ, tiên cỏ phòng hộ cường đại như vậy, vì cái gì không có tu sĩ thích, thế mà lại ở trong tay phàm nhân như ta, bán rẻ chỉ còn một khối linh thạch hạ phẩm?"
Thiên Tình đã sớm muốn hỏi, nhưng lo lắng Kim Kỳ Quý nghĩ rằng mình ghét bỏ lễ vật hắn đưa không đủ trân quý, cho nên mới không mở miệng.
Kim Kỳ Quý nghiêm túc nói: "Bởi vì nó có một nhược điểm trí mạng...... Là, không chỉ có tu sĩ bên ngoài không thể phá vỡ mà ngay cả tu sĩ được bảo hộ, cũng vô pháp đánh nát!"
"......"
"Nói cách khác, một khi thi pháp, tu sĩ tuy rằng được bảo vệ, nhưng lại bị bao vây ở bên trong, cuối cùng không thể bước ra khỏi vách tường đó nửa bước. ' lấy mệnh vì khế ', ý vị...... Vì chủ bảo hộ, đến bỏ mạng mới thôi."
Nghe đến đó, Thiên Tình gật đầu: "Trách không được."
Dưới ánh mặt trời, kim hoàng từ nó phát ra lóa mắt, nhưng cũng có vẻ không có một tia sự sống. Thiên Tình cảm thấy thứ này quả thực không có nửa điểm hữu dụng. Phải biết hắn thân bệnh hiểm nghèo, gặp chuyện cũng không sợ chết, mà bông hoa khô này công dụng thế nhưng là làm người bị vây trong đó mất đi tự do, đến chết mới thôi.
Không phải quá buồn cười sao? Ai lại đi dùng cái loại đồ vật ngu xuẩn này?
Chỉ là vật ấy do Kim Kỳ Quý đưa, Thiên Tình không thể cự tuyệt, vì thế tùy tay cầm lấy. Sau khi nói cảm tạ, tò mò mà duỗi tay chỉ vào các hãng hóa khác trên mặt đất, hỏi là dùng để làm gì.
Bởi vì ngày mai đã đến chân nuia Kình Thiên Chi Trụ, nên vào đêm nay, Kim gia thương đội đốt lửa trại, lấy ra loại rượu và thơm nồng và thanh khiết, chia cho mọi người.
Sau khi uống thỏa một phen, lại nắm tay nhau quay chung quanh lửa trại khiêu vũ ca hát.
Thì ra thương đội có thói quen như vậy, bất luận lần buôn bán này thương vong nhiều hay ít, buổi tối tới khi đến chân núi Kình Thiên Chi Trụ, đều phải uống rượu khiêu vũ, đuổi đi vận rủi, mong rằng lần sau cũng có thể trở lại nơi này.
Kim Kỳ Quý uống rượu uống đến mặt đỏ tai hồng, gân cổ lên bảo thương đội cảm tạ Lâm Tử Sơ mang theo bọn họ, giảm bớt thương tổn của các thành viên trong đội.
Sau khi tiệc tàn, mọi người e sợ yêu ma đánh lén, vì thế sôi nổi ngồi quanh lửa trại, bắt đầu tán gẫu.
Càng tới gần Kình Thiên Chi Trụ, mọi đề tài liền đều tập trung về nơi này.
Đơn giản đều là ' Tiểu tiên chủ ' cùng ' Phượng Chiêu Minh tiên quân '.
Lấy hai người này làm tâm, Tiểu tiên chủ còn chưa rõ ở đâu, cho nên vẫn là đàm luận về Phượng Chiêu Minh nhiều hơn một chút.
Nói hắn là môn đồ của Đông Côn Tiên chủ, lại có bản lĩnh như sư tôn mình, nhanh nhạy thông tuệ. Lại nói đến Thiên Hạ Kỳ Kiếm đứng thứ hai là tuyệt thế hảo kiếm, kiếm này tính cách quái gở lại lãnh khốc, gần vạn năm cũng không chịu đi theo bất kỳ tu sĩ nàl, nhưng khi nhìn thấy Phượng Chiêu Minh, thân kiếm bỗng nhiên phát ra than khóc, như là nhận chủ vậy.
Nói tới Phượng Chiêu Minh tuổi còn trẻ, đã có tu vi hóa thần. Lại nói đến mi đoan của hắn kinh diễm tuyệt trần.
Thiên Tình không kiên nhẫn nghe được nữa, giơ vò rượu lên liên tục uống, không bao lâu, uống đến chính mình run rẩy như dây đàn, uống đến nỗi đầu váng mắt hoa.
Nội dung đối thoại giống nhau, mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Trừ bỏ từ ngữ tâng bốc có phần đa dạng, còn lại bản chất vẫn không hề thay đổi.
Khi Thiên Tình mơ màng sắp ngủ, nghe được giọng nan quen thuộc bên người đột nhiên ho khan nhẹ giọng nói:
"...... Tiên quân có năng lực như vậy, khiến vãn bối bội phần kính phục. Tự nhiên sẽ lấy tiên quân làm gương, thức tỉnh bản thân, thật mong hắn sớm ngày tìm được Tiểu tiên chủ A Tình, ngươi nói phải không?"
Nghe vậy, Thiên Tình hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: "Thân ở địa vị cao, thì nên như thế, cũng chỉ là làm việc thuộc bổn phận của bản thân, có gì đáng giá để người khác khen đâu?"
Lâm Tử Sơ vốn thấy Thiên Tình mơ màng sắp ngủ, mới mở miệng cùng hắn nói chuyện, ai ngờ Thiên Tình phản ứng lại không hòa nhã với mình, không khỏi kinh ngạc.
Thiên Tình nói xong lời này, buông vò rượu, xoay người đi vào lều.
Lâm Tử Sơ sửng sốt, dừng một chút, đứng dậy đi theo.
Hắn xốc rèm cửa lên, vừa định đi vào, bỗng nhiên bị tập kích từ phía sau, có người nhào tới, gắt gao ôm lấy hắn.
Thiên Tình uống nhiều rượu, cả người đều nóng, khi ôm Lâm Tử Sơ, nhiệt độ cơ thể thật kinh người.
Lâm Tử Sơ bị dọa tiến về trước một bước, nắm lấy cánh tay đang đặt trên hông mình.
Thiên Tình phẫn nộ đến mức cả người phát run, lại không biết chính mình đang bực bội cái gì, hắn thần chí không rõ, ngắt quãng nói: "Đại ca, ngươi...... Ta không cho phép ngươi lại......"
"......"
"...... Ngươi lại......"
Trái tim Lâm Tử Sơ rung động, thân thể không khỏi phát run. Trong bóng tối, tại nơi không thể nhìn thấy khóe miệng ai đó hơi hơi giương lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.