Sáng hôm sau, trong buổi triều sớm, ngoài mấy vị ở Bộ Binh ra, gần như trăm quan đều dâng tấu, cầu xin Hoàng thượng sớm hồi kinh chủ trì triều chính.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn long ỷ, nở nụ cười nhạt:
“Thánh ý của thiên tử, há để chúng ta tùy tiện suy đoán? Có lẽ chỉ là bị chậm trễ trên đường mà thôi.”
Đại tướng quân Long Vũ nhíu mày, nhìn đồng liêu quanh mình, ánh mắt trao đổi.
Chỉ một giây sau, ông ta định mở miệng.
Chung Tư Triết bỗng nhiên đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói trầm thấp mà chậm rãi:
“Hoàng thượng và tỷ tỷ ta quen biết nhiều năm, lần này đi ngang qua mộ nàng, chỉ là đặc biệt ghé lại viếng cố nhân… Chẳng lẽ, chuyện như thế này, cũng cần các ngươi tấu trình sao?”
Không ai là không biết tình cảm sâu nặng Hoàng thượng dành cho Chung Thiển.
Đại tướng quân Long Vũ “phịch” một tiếng quỳ xuống đất, vô cùng hoảng sợ.
Thấy Chung Tư Triết đã mạnh mẽ dập tắt mọi bàn luận, ta vội bước lên đóng vai người hòa giải:
“Các vị đều là trụ cột triều đình, là những thần tử trung tâm nhất của Hoàng thượng. Chính vì tấm lòng trung nghĩa của các vị, triều ta mới có được cảnh thịnh trị như hôm nay.”
“Dĩ nhiên, quốc gia không thể một ngày vô quân. Sau buổi chầu này, ta sẽ lập tức viết thư khuyên Hoàng thượng sớm ngày hồi kinh.”
Khó khăn này, đương nhiên cứ thế mà vượt qua.
Nhưng tâm ta lại càng nặng nề.
Khi trở lại chuồng ngựa, ta muốn cưỡi Truy Phong ra ngoài lén đi dạo cho khuây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tu-dong-y/4799190/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.