Năm ta vào cung, ta mới mười bốn tuổi.
Hoàng đế nhìn ta, vẻ mặt như vừa lên cơn đau đầu.
“Là ai đưa nha đầu này vào?”
Chung Trạch quay đầu quát mắng một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người thái giám tổng quản, không chút nể tình mà đá một cước, để lại dấu giày rõ ràng trên m.ô.n.g ông ta.
Thái giám tổng quản là kẻ tinh ranh, thuận thế lăn một vòng trên đất, vừa lăn vừa kêu:
“Hoàng thượng! Là Đường Vương gia dâng người vào đấy ạ!”
“... Trẫm trông có háo sắc lắm sao?”
Chung Trạch tức đến bật cười:
“Trẫm năm nay hơn ba mươi rồi, hắn ta lại đưa cho trẫm một đứa trẻ mười bốn tuổi. À, phải rồi, lần trước còn đưa tới một người… năm mươi tư tuổi nữa...”
Nói đến đây, sắc mặt Chung Trạch chợt cứng lại.
Bởi hắn nhớ đến một đoạn đối thoại quái dị.
Đường Vương gia: “Hoàng thượng, đừng xem thường cô nương ấy, tuy nàng năm mươi tư tuổi nhưng đàn tỳ bà hay vô cùng!”
Chung Trạch: “Cút! Năm mươi tư! Ngươi mới năm mươi tư ấy! Sao không đưa luôn đứa mười bốn tuổi cho trẫm hả?!”
Trong lòng Đường Vương gia nghĩ:
“Ồ, hoàng thượng thích loại mười bốn tuổi.”
Sau đoạn đối thoại ấy, ta liền bị đưa vào cung.
Biểu cảm của Chung Trạch khi nhìn ta giống như vừa nuốt phải một đống thứ không thể miêu tả được.
“Hừ!”
Hắn hừ lạnh, vung tay áo bỏ đi khỏi điện của ta.
Ta ngơ ngác đứng đó, chưa đến nửa nén nhang sau, Chung Trạch lại dẫn theo cả đoàn người ầm ầm quay trở lại cung ta.
“Ngươi tên gì?”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tu-dong-y/4799179/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.