Quý Trạch Viễn đi qua lại giữa ban công trong phòng.Ở đầu dây bên kia vẫn luôn yên lặng khiến anh không tài nào bình tĩnh được.
- Hiểu Hiểu, em vẫn đang nghe anh nói chứ?
- Ừm,em vẫn đang nghe.
Cô khẽ đưa tay gạt đi ngấn nước trên mi mắt.Không muốn bản thân suy nghĩ nhiều nữa,thay vì ngẩn ngơ mông lung thì ta nên trực tiếp đối diện với nó thì hơn.Lư Hiểu Khê ngước mắt nhìn về phía mặt trời chói chang ẩn hiện sau tán cây đằng xa,giọng nói mềm nhẹ cất lên.
- Anh Tiểu Trạch…
Nghe thấy tên gọi thân mật đó khiến tim của anh bất giác co thắt lại.Đã một thời gian dài rồi cô không có gọi anh như thế vậy mà bây giờ….Bởi vì quá hiểu tính cách của cô nên lúc này đây anh lại càng cảm thấy căng thẳng tột độ.
Từng câu từng chữ thốt ra đều như bị ứ nghẹn lại.
- Em…em biết rồi sao?
- Ừm….
- Vậy….em….
Lư Hiểu Khê không suy nghĩ liền thốt lên hết nhưng uất ức trong lòng mình ra.
- Vậy thì sao?anh lại muốn kiếm cớ gì để che dấu em nữa đây?Em không thể hiểu được,tại sao anh lại…lại có thể đối xử với em như người xa lạ như thế?Anh nghĩ rằng em sẽ rời bỏ anh chỉ vì anh mắc bệnh sao?Anh cho rằng em là loại con gái yêu anh vì anh khoẻ mạnh?Vì anh giàu hay vì vẻ bề ngoài xuất chúng đấy của anh?..…
Càng nói cô lại càng không giữ nổi bình tĩnh,cô không muốn lấy im lặng để giải quyết vấn đề.Không muốn giữa cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3463077/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.