Không đợi Quý Trạch Viễn phải gõ cửa thì người bên trong đã mở ra.Đúng thật như lời thằng nhóc Tiểu Khải kia nói.Lư Hiểu Khê đã thay bộ đồ ngủ ở nhà nhưng mà đâu có chỗ nào là khiến người khác không được nhìn.Đột nhiên anh cảm thấy tiếc nuối mà nhìn bộ đồ ngủ kín cổng cao tường kia.Tay dài quần dài không thể nào kín hơn nữa.
“……”
Lư Hiểu Khê hơi bất ngờ nhìn thiếu niên trước mắt.Rất nhanh đã thu lại niềm vui nhỏ trong lòng liền lạnh mặt mà cất giọng.
- Anh qua đây làm gì?
“….”
Bây giờ anh còn không được qua nhà cô luôn rồi đấy.Trước kia cô ngày ngày rủ anh qua đây chơi đủ thứ kia mà.Quý Trạch Viễn dù trong lòng thấy khó chịu nhưng cũng không cáu gắt với cô.Anh chỉ thở dài não nề rồi đưa tay ôm thẳng cô gái nhỏ vào lòng mà dỗ dành.
- Lỗi của anh hết,em đừng giận nữa được không?
Lư Hiểu Khê nào có dễ dàng như thế,cô để mặc anh ôm mà hỏi lại.
- Vậy nói xem anh đã phạm lỗi gì với em?
“….”
Quý Trạch Viễn đơ ra một lúc,anh chỉ là nhận đại lỗi về bản thân mình cũng không biết bạn gái anh đang giận dỗi cái gì.Ngay khi anh còn đang do dự tìm câu trả lời thì chuông di động trong túi quần liền reo lên.
- Em đợi anh một chút.
Nói xong anh cũng không buông cô ra mà vẫn ôm vào lòng.Một tay cầm lấy di động đưa lên bên tai nghe,đầu dây bên kia gấp gáp nói một lèo liền khiến sắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391517/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.