Bữa cơm liền trở nên ồn ào,cũng không ai bận lòng ngồi ăn thêm.Chư Đình cùng Lưu Tôn Hạo nói vài câu rồi cũng đi về,việc nhà người ta cũng không có chỗ cho bọn họ hóng hớt.Nhóc Tiểu Khải cũng chạy bon bon về nhà,lúc này cũng chỉ còn lại ba người bọn họ ở bên trong phòng ăn.
Quý Trạch Viễn không quan tâm đến Nhược Đan đang chết đứng đằng kia,anh chỉ đang bận lo cho cô gái nhỏ của mình.Nhìn thấy cô không ăn nữa bèn cất tiếng.
- Em ăn ít như vậy,ăn thêm đi.
Lư Hiểu Khê thật sự no căng bụng rồi,dù có chưa no thì cô cũng không thể ngồi ăn thêm trong cái tình huống này.Nghĩ đến việc ban nãy vẫn còn khiến cô hoảng sợ,tay nhỏ khẽ cào vào lòng bàn tay của anh.
- Ông nội sẽ không phạt anh chứ?
Không nghĩ tới cô sẽ hỏi vấn đề này,anh làm ra cái việc xấu xa đấy cô không cảm thấy sợ anh mà còn lo lắng cho anh sao?Tật xấu của anh như vậy cô đều bao dung chấp nhận nó?Quý Trạch Viễn càng nghĩ càng thấy ấm lòng.Ôn nhu mà nựng một bên má của cô,giọng trầm ấm vang lên.
- Hiểu Hiểu đang lo lắng cho anh sao?đến lúc đó lại nhờ em qua bôi thuốc cho anh vậy.
Vừa dứt câu thì đôi mắt bồ câu trước mắt anh liền long lanh nước như thể có thể trực trào ra bất cứ lúc nào.
- Chuyện có bao lớn chứ,em không được khóc,nín ngay cho anh.
‘…’
Lư Hiểu Khê bị anh mắng liền mím chặt môi lại ấm ức không tả nổi,thật sự ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391505/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.