Chư Đình đi đến khoác vai Ngôn Thừa Hi kéo đi.
- Em trai đi thôi,cô ta còn có người khác lo.
‘…’
Quả thật một lát sau liền thấy vài nam sinh chạy đến đỡ Nhược Đan,chị ấy cũng là hoa khôi của khối thì nào có nam sinh nào mà không thương tiếc.Ngôn Thừa Hi khó hiểu nhìn động tác của Nhược Đan,vậy mà vẫn có thể đi được.Ban nãy có phải cậu làm người tốt thừa rồi không còn bị đuổi đấy.
- Này,em ngốc nghếch như vậy sao hòa nhập được với bọn kia vậy.
- Bọn kia??
- À anh lộn,nhiễm thói của đám đàn em hahah.Ý anh là bọn Quý Trạch Viễn đó.
Ngôn Thừa Hi vừa đi lên bậc thềm vừa ngước nhìn bóng lưng của mấy người trước mắt.Gương mặt ôn nhu nở nụ cười.
- Tụi em ở cùng một khu nhà.
- Ra là vậy.
Chư Đình sờ sờ cằm rồi tiếp tục leo lên bậc thềm,cái nhóm này ai cũng mặt mày sáng sủa nếu thêm cậu vô nữa thì là bộ 6 sắc đẹp rồi.Tiếc là tên Quý Trạch Viễn khó tiếp cận quá,còn muốn bái cậu ta làm thầy dạy võ đây.
‘…’
Sắc trời bắt đầu chiếu lên ánh đỏ vàng,ánh nắng cũng ấm áp đi.Cả bọn 6 người liền leo lên đến đỉnh núi,mặt mày ai nấy đều thỏa mãn nhìn xuống bên dưới.Cực khổ leo lên đây không dễ dàng nha.
Mễ Ái không chịu nổi nữa liền leo lên vách đá kia muốn nằm.Ai ngờ leo không nổi,thở dài một hơi quay sang Lưu Tôn Hạo đang ngắm cảnh đằng kia.
- Anh Tôn Hạo,qua đây đỡ em cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391495/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.