Cả bọn chơi cùng nhau đến tận chiều tối.Xung quanh chỉ còn vài ba nhóm vẫn còn đang ngồi trò chuyện.Phần lớn mọi người đều chuẩn bị ra về.
Mễ Ái đấm đấm bả vai rồi cất tiếng.
- Chúng ta cũng về thôi.
Lư Hiểu Khê còn chưa lên tiếng nhất trí ra về thì người bên cạnh lại nhanh hơn.Quý Trạch Viễn cúi thấp đầu xuống về phía của cô,giọng nói ấm áp phả đến.
- Em muốn chơi thêm nữa không,về muộn một tí cũng không sao.
Trong đám này còn ai không hiểu ý tứ của anh kia chứ.Nếu bây giờ cô gật đầu thì cũng không ai lên tiếng muốn về.Lư Hiểu Khê được cưng chiều mà thấy thấp thỏm,cô kéo nhẹ góc áo của anh.
- Anh ơi,em muốn về.Hôm nay chơi như vậy là đủ rồi.
- Được rồi,em dắt Tiểu Khải qua chỗ kia đứng đi.Anh dọn đồ cho.
- Em làm được….
- Nghe lời.
“…..”
Lư Hiểu Khê được Quý Trạch Viễn đặt đứng ở một bên.Túi to túi nhỏ của cô đều được anh cầm.Quả nhiên sức của con trai lớn hơn,chỉ mới nhìn thôi cô đã thấy đau tay mỏi vai.
Mễ Ái thì không cần nói,cô nàng khoẻ như trâu vậy.Nguyên một cái balo to tướng mà cứ như một cái túi nhỏ được cô nàng xách trên tay.Vẻ bề ngoài hoàn toàn trái ngược với tính cách mà.
Người đi cuối cùng là Lưu Tôn Hạo,anh được Quý Trạch Viễn giao nhiệm vụ cõng Tiểu Khải.Từ đây ra bãi xe cũng cả một đoạn.
Thằng bé này dắt đi bộ cũng như kéo lê nó đi.Để Lư Hiểu Khê kéo thằng bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391474/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.