Đến giờ cơm tối Lư Hiểu Khê được bà nội Quý giữ lại ăn cơm.Cô không từ chối nữa liền ở trong phòng của Quý Trạch Viễn suốt.Cậu muốn uống nước thì cô sẽ chạy đi rót,còn cẩn thận đút trái cây cho cậu.
Quý Trạch Viễn lực bất tòng tâm để mặc cho cô làm gì thì làm.Riết rồi cậu còn tưởng mình bị què tay què chân ấy chứ.
Bảo mẫu gõ cửa gọi bọn họ xuống ăn cơm thì lúc này Lư Hiểu Khê mới ngưng hầu hạ cậu.Cô bé nhảy xuống ghế rồi lại lon ton đến chỗ của cậu,cẩn thận mà đỡ cánh tay của cậu.
“…..”
- Được rồi,tránh ra đi anh tự đi được.
- Vâng ạ.
Miệng thì đáp nhưng cô vẫn cứ vụng về đỡ cánh tay kia.Đến khi bị cậu dùng ánh mắt đen láy kia cảnh cáo thì cô mới không đỡ nữa,liền chuyển thành nắm vạt áo của cậu.
- Anh ơi,anh đừng giận.Hiểu Hiểu chỉ nắm vạt áo của anh thôi.
- Phiền phức.
Mắng là vậy nhưng cậu cũng để cô tuỳ ý nắm loạn xạ trên áo.Vừa đi vào phòng ăn thì bà nội Quý cùng hai mẹ con Quý Triệu cũng có mặt.Ông nội Quý bận việc ở công ty nên chưa về.
- Tiểu Trạch lại đây nào.
Bà nội Quý vẫy tay gọi cháu trai mình,bà cẩn thận nhìn qua vết thương rồi lại thở dài.May sao không bị nặng nếu mà bị tới mắt thì bà già này sống không nổi.
Lư Hiểu Khê ngày thường ôn nhu ngoan ngoãn nhưng bây giờ cô đang trừng mắt mà nhìn Viên Hân.Con bé đó dám đánh anh Tiểu Trạch cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391468/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.