Quý Trạch Viễn không phải dạng mềm dẻo,cậu giảng một lần rồi để cô tự làm.Lư Hiểu Khê đã lãnh đủ những câu mắng đến đen cả mặt của anh nên cũng rất chăm chỉ nghe giảng rồi ngồi tự làm.
Nguyên buổi tối cả hai đều yên lặng làm việc của mình.Lư Hiểu Khê khổ sở làm bài tập,đến khi làm xong cô nào dám đưa cho cậu kiểm tra.Liền cất vở đi,chân nhỏ liền ngồi qua bên cạnh cậu mà lấy lòng.
- Anh Tiểu Trạch muốn uống nước không ạ?
Quý Trạch Viễn khó hiểu nhìn cô rồi lại đưa mắt nhìn cốc nước trên bàn.
“…..”
Bắt lộn chuyện rồi,Lư Hiểu Khê liền sửa lại.Nhón tay xiên một miếng táo đưa đến bên môi của cậu.
- Anh ơi,ăn táo đi ạ.
Môi mỏng của cậu hơi mím lại,vừa hé mở được tí liền ngậm lại luôn.Xoay mặt sang hướng khác chơi rubik của mình.Giọng điệu lành lạnh vang lên.
- Em tự ăn hết đi.
Bị cậu lạnh nhạt cô có chút tủi thân ăn hết miếng táo trên tay.Nào ngờ một lát sau chiếc đĩa liền sạch banh.
“…..”
Nhìn cái đĩa trước mắt tự cô thấy ngượng,ho nhẹ một tiếng rồi lấy cớ rời đi.
- Anh ơi,em về nhà đây.Ngày mai em tới chơi cùng anh nhé?
Lư Hiểu Khê biết rõ cậu sẽ không trả lời đâu chắc chỉ dùng ánh mắt nhìn cô thay lời nói.Thế là dứt câu liền ôm sách vở chạy ra khỏi phòng.
Quý Trạch Viễn lúc này mới nhìn cánh cửa đóng chặt rồi lại nhìn xuống cái đĩa trống trơn.Không biết nên diễn tả cảm xúc lúc này thế nào.Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-truc-ma/3391465/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.