Chương trước
Chương sau
Hoằng Dạ nói với Hạ Vân Phong…

Hắn chỉ thích Hạ Vân Phong.

Hơn nữa với hắn mà nói, quá khứ đều đã qua, không có khả năng có lần sau.

Sau này hắn không có người khác, chỉ có Hạ Vân Phong.

Tuy rằng nói như thế có chút buồn nôn, nhưng Hoằng Dạ chính là muốn khiến cho Hạ Vân Phong hiểu, hắn muốn cho Hạ Vân Phong hài lòng, khiến cho Hạ Vân Phong giống như hắn, có thể vì nhau mà sớm chiều ở chung vui vẻ. Hạ Vân Phong một mực nghe Hoằng Dạ nói, mỗi lần ở cùng Hoằng Dạ, Hạ Vân Phong đều không nói lời nào, Hoằng Dạ cũng có thể cùng y tiếp tục trò chuyện, đề tài nói chuyện rất nhiều.

Khiến cho Hạ Vân Phong cảm thấy rất kiên định.

Hạ Vân Phong tùy ý Hoằng Dạ hôn thật lâu, liền lấy áo ngủ bên giường qua mặc vào.

Y cũng đi lấy một cái áo ngủ cho Hoằng Dạ. Thay Hoằng Dạ mặc vào.

Thong thả thay Hoằng Dạ cột chắc đai lưng, thật giống như đang thưởng cho Hoằng Dạ…

Hạ Vân Phong ôn hòa như vậy càng khiến Hoằng Dạ thích, vì Hạ Vân Phong ở trước mặt nhi tử sẽ không tự cao tự đại, hơn nữa nhi tử yêu cầu gì, trên cơ bản Hạ Vân Phong cũng sẽ đáp ứng.

Hạ Vân Phong ngồi lại trên giường, hai chân y bị Hoằng Dạ mở thật lớn, áo ngủ màu đỏ hờ khép thân thể y. Từ góc độ này có thể thấy bên trong Hạ Vân Phong cũng không mặc gì…

Hơi thở của Hạ Vân Phong trở nên bất ổn, y nằm ngang ở trên giường, lười biếng nhìn chăm chú vào Hoằng Dạ, hai chân hơi tách ra…

Tư thế khá là ái muội.

“Để ta xem một chút.” Hoằng Dạ một tay ấn eo y, một tay đè nặng chân y…

Khiến cho Hạ Vân Phong mở chân ra…

Mở lớn hơn một chút…

Hạ Vân Phong nửa nằm nhìn Hoằng Dạ, tùy ý Hoằng Dạ đẩy chân y ra…

Ánh mắt Hoằng Dạ ở trên người y bồi hồi, nhìn chằm chằm vào chân y, cảnh này khiến Hạ Vân Phong thong thả lấy qua cái tẩu bên giường, nhợt nhạt hít vài hơi…

Y không nhìn Hoằng Dạ mà tùy ý Hoằng Dạ nhìn.

Tư thế như vậy khiến thắt lưng y có chút mềm, nhưng lại thấy rõ ràng mỗi một động tác mà Hoằng Dạ làm với y, khi Hoằng Dạ luồn tay đưa vào trong vạt áo y thì…

Động tác hút thuốc lá của y hơi dừng lại…

Y bất động thần sắc nhìn chằm chằm Hoằng Dạ, thấy Hoằng Dạ kéo ghế ngồi ở bên giường qua, hai tay âm thầm luồn vào áo ngủ y…

Y cảm giác được hai tay Hoằng Dạ sờ chân y.

Động tác của Hoằng Dạ rất nhẹ.

Khiến y rất thoải mái.

Hai chân mềm dẻo mà thon dài của Hạ Vân Phong bị tự nhiên mở ra: “Cứ như vậy.” Y phân phó Hoằng Dạ cứ như vậy xoa xoa cho y, vì ngồi máy bay lâu nên chân y có chút khó chịu.

Dưới cử động của ngón tay thon dài của Hoằng Dạ, bắp chân y cũng dần dần thả lỏng…

Hạ Vân Phong nằm.

Vì thoải mái, y thong thả giật giật chân, tự nhiên mở chân ra.

So với trước càng lớn…

Đôi chân kia rắn chắc lại đầy đặn, không nhỏ nhắn giống như nữ nhân, mà là rắn chắc của nam nhân, không có một sẹo lồi, sờ lên xúc cảm cũng không non mềm như nữ nhân..

Mà là.

Một loại mềm dẻo co dãn rất cuốn hút…

Da y rất trơn mịn, xúc cảm khá đầy đặn, làm cho người ta yêu thích không buông tay.

Hoằng Dạ niết cho y thật lâu.

Y hưởng thụ hút thuốc, khóe miệng tràn ra sương khói nhàn nhạt…

Chậm rãi…

Giống như ánh mắt y, lười biếng mà mông lung…

Môi Hoằng Dạ thay thế ngón tay chạm vào y.

Hành động như vậy khiến y không tự chủ được nhìn chằm chằm Hoằng Dạ.

Theo Hoằng Dạ càng hôn càng sâu, tim Hạ Vân Phong cũng sắp đình chỉ…

Y cảm giác được đầu lưỡi linh hoạt mà nóng ướt, mang đến cho y sự hưởng thụ, y nằm trên giường một bên hút thuốc, một bên chú ý mỗi một động tác của Hoằng Dạ…

Hạ Vân Phong rõ ràng cảm giác được hơi thở Hoằng Dạ nóng rực.

Hơi thở của y cũng biến trầm.

Động tác của Hoằng Dạ khiến cho Hạ Vân Phong nắm chặt chăn trên người.

Rất nhanh.

Phía trước Hạ Vân Phong liền thư thái một lần.

Y còn chưa bình ổn lại đã cảm giác được Hoằng Dạ ép lên, xúc cảm cực nóng không nhanh không chậm thành công xâm nhập y.

Y khó chịu hừ một tiếng.

Động tác hút thuốc của y cũng thả chậm.

Hoằng Dạ lên giường.

Hắn đẩy thân thể Hạ Vân Phong thong thả xê dịch trên giường, khiến Hạ Vân Phong nhường chỗ cho hắn tới…

Theo động tác Hoằng Dạ.

Hơi thở Hạ Vân Phong trở nên nóng hổi.

Toàn thân đều đang phát nhiệt.

“Có muốn tận mắt nhìn ta như thế nào yêu ngươi không?” Hoằng Dạ cúi người hai tay chống hai bên đầu Hạ Vân Phong, hắn cúi đầu nghiêm túc hỏi Hạ Vân Phong.

Hạ Vân Phong thong thả nghiêng đầu, tránh đường nhìn của Hoằng Dạ.

Y lười biếng nằm, chậm rãi tỏ vẻ: “Là ý gì?” Y bảo Hoằng Dạ nói rõ một chút.

Hoằng Dạ hạ thấp thân xuống, tiến đến trước mắt Hạ Vân Phong: “Có muốn ta yêu ngươi hay không?” Hắn đổi một phương thức khác hỏi Hạ Vân Phong, ánh mắt hắn rơi xuống trên mặt Hạ Vân Phong.

Cả hai nhìn chăm chú một lát.

Hạ Vân Phong phảng phất hiểu ý tứ Hoằng Dạ, y biết Hoằng Dạ tựa hồ đang muốn nói…

Có muốn cẩn thận nhìn quá trình hắn đích thân “ôm” y, “yêu” y hay không, khóe miệng Hạ Vân Phong lộ ra nét cười nhạt, y biết Hoằng Dạ rất quan tâm y…

Hạ Vân Phong thong thả quay đầu lại, lười biếng nhìn chằm chằm Hoằng Dạ: “Vậy ngươi có nguyện ý yêu ta hay không?” Y thấp giọng hỏi lại Hoằng Dạ, trong miệng y thở ra hơi thở rất nhẹ…

Rất thong thả…

Hai người ái muội nhìn nhau một lát, ánh mắt trao đổi triền miên.

Hoằng Dạ cúi đầu…

—–

Khiến cho Hạ Vân Phong mát mẻ. (tự nhiên chuyển sang mát mẻ =.,=)

Điều hòa thổi áo ngủ Hạ Vân Phong có chút lay động, gió thổi khiến dưới thân y lạnh lẽo một mảnh…

Áo ngủ khoác lên đùi y, chỉ bất quá áo ngủ Hạ Vân Phong rất trơn, thỉnh thoảng lại cần Hoằng Dạ thay y kéo lên một chút, như vậy mới có thể bảo đảm điều hòa không thể thổi tới Hạ Vân Phong.

Hoằng Dạ ôm y.

Ở trên ghế sa lon ôm thật lâu.

Hạ Vân Phong cùng hắn hàn huyên trò chuyện mối tình đầu kia, Hoằng Dạ đem chuyện hắn và nữ nhân kia từ lúc gặp gỡ đến khi biệt ly đều nói với Hạ Vân Phong, sau khi Hạ Vân Phong nghe xong…

Cũng không tỏ vẻ gì.

Chỉ là.

Dựa vào Hoằng Dạ lười biếng nói: “Ta vẫn luôn rất yên tâm với ngươi.” Y rất yên tâm đối với Hoằng Dạ.

Y chưa từng hoài nghi Hoằng Dạ.

Cũng biết Hoằng Dạ sẽ không…

“Ta biết.” Hoằng Dạ cũng biết Hạ Vân Phong đối với hắn rất yên tâm, bất quá hắn cảm thấy cũng nên nói với Hạ Vân Phong cho rõ, hắn muốn Hạ Vân Phong hiểu hắn rõ hơn.

Hoằng Dạ hôn rất ôn nhu.

Đêm nay hai người hôn rất nhiều lần.

Cho tới bây giờ Hạ Vân Phong cũng đều hôn rất thong thả.

Đôi môi hai người dây dưa cùng một chỗ thật lâu, hai người vừa hôn vừa nói gì đó, thanh âm kia rất mơ hồ, nhưng tựa hồ như đang biểu đạt sự yêu thương đối với nhau, ai cũng không có ý tứ buông ra…

Phải biết rằng…

Cha cũng không như vợ.

Vợ có thể đổi.

Thế nhưng.

Cha không thể đổi.

Hạ Vân Phong vĩnh viễn đều là độc nhất vô nhị.

Đương nhiên.

Đối với Hạ Vân Phong mà nói, mỗi một đứa con trai của y cũng đều là sự tồn tại độc nhất vô nhị…

THE END Beta: Lậy chúa của con, cuối cùng cũng hoàn rồi, cảm ơn editor nhé, chặng đường dài quá nên tớ xỉu đây ngất
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.