Chương trước
Chương sau
“Ân.” Hạ Vân Phong đáp.

Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt đến tiêu khiển nên cũng không muốn vì chuyện của người ngoài mà ảnh hưởng đến tâm tình. Mặc dù y có lúc ngắn ngủi tự hỏi lời của A Lâm, nhưng y không có để trong lòng.

Bất quá.

Hiện y có thể yên tâm, bởi vì A Lâm tựa hồ đối với y có hứng thú hơn so với Hạ Đông, hơn nữa đêm nay A Lâmchủ động nói với y sau này sẽ không gặp Hạ Đông nữa.

Hạ Vân Phong đã không cần buồn phiền nữa. Đêm đó.

Hình Liệt cũng thực hiện đặc ân của mình, đáp ứng cho Hạ Vân Phong ở trên, nhưng Hạ Vân Phong cảm thấy mình đã bị lừa, vì Hạ Vân Phong mở rộng hai đùi khóa ngồi ở trên người hắn, bên nhận vĩnh viễn là Hạ Vân Phong…… (=..= già đầu còn bị nó lừa)

Chỉ là đổi vị trí khác mà thôi.

Còn về A Lâm, hiện tại Hạ Vân Phong cũng sẽ không ngăn trở A Lâm và Hạ Đông lui tới nữa, vì y biết căn bản A Lâm không phải để ý Hạ Đông. Trước đây y cũng từng hoài nghi, thế nhưng không có suy nghĩ về phương diện kia. Ngày hôm nay A Lâm cư nhiên chính mồm thừa nhận, như vậy nói cách khác, tuy rằng A Lâm thích Hạ Đông, nhưng lại càng thích y hơn.

Vì A Lâm và Hạ Đông cũng không thể ở phía dưới, cho nên mục tiêu của A Lâm từ đầu tới cuối đều là Hạ Vân Phong, chẳng qua hạ thủ chậm bị con trai của Hạ Vân Phong nhanh chân đến trước.

Cũng mất đi cơ hội… (T.T tội ca qué)

Hiện tại Hạ Vân Phong không cần vì chuyện của Hạ Đông và A Lâm mà lo lắng, trái lại Hạ Đông khá lo lắng việc A Lâm tới gần Hạ Vân Phong, điều này Hạ Vân Phong không có lo lắng.

Hạ Đông không phải là vì thích A Lâm mới đưa A Lâm ra nước ngoài, Hạ Đông đúng là rất tinh mắt, trước đây “Đầu tư”, hiện tại cũng nhận được báo đáp, vì có người nói bây giờ A Lâm và những người ở cục chính trị Đông khu rất thân.

Tuy rằng A Lâm làm việc trong giới giải trí, thế nhưng nhân mạch của A Lâm cũng từ từ mở rộng, thường xuyên ra vào cục chính trị Đông khu.

Hạ Vân Phong và cục chính trị Đông khu từ trước đến nay không có gì lui tới, hiện tại một câu nói của A Lâm đã có thể giúp Hạ Đông không ít chuyện. Hơn nữa Hạ Vân Phong cũng đã quan sát một thời gian, cảm thấy bây giờ giữa Hạ Đông và A Lâm căn bản đã không loại ý tứ này, cho nên dần dà y cũng không ngăn trở Hạ Đông và A Lâm lui tới nữa, để cho Hạ Đông có thêm một người bạn vẫn so với thêm kẻ địch thì tốt hơn.

Hơn nữa…

A Lâm cũng hỗ trợ rất nhiều cho Hạ Đông trong công việc, Hạ Đông đầu tư rất chính xác, hiện tại A Lâm có thể giúp Hạ Đông đả thông nhân mạch của Đông khu, cứ như vậy phát triển cũng càng nhanh…

Rất nhanh.

Công ty liền nhận vài đơn đặt hàng lớn.

Hạ Đông có công rất lớn.

A Lâm tựa hồ cũng rất vui vẻ giúp Hạ Đông, chỉ bất quá mỗi lần A Lâm giúp Hạ Đông chiếu cố, đều sẽ đích thân cầm một vài tư liệu tới nhà Hạ Vân Phong chờ Hạ Đông.

Lúc Hạ Đông chưa về, hắn giống như ngồi tâm sự với Hạ Vân Phong.

“Sao ngày hôm nay ngươi lại tới nữa.”

“Muốn gặp ngươi.”A Lâm cũng không e dè.

Hạ Vân Phong nhíu mày một cái: “Ngươi nếu như gặp được rồi, thì bỏ tư liệu xuống đó, Hạ Đông trở về tự nhiên sẽ đọc, ngươi đi về trước đi.” Y bảo A Lâm nhanh một chút về đi.

Vì trong nhà không có những người khác. (thúc sợ ảnh làm j thúc =.,=)

Hiện tại A Lâm cũng không phải loại Bạch Trảm Kê như trước đây (: món gà luộc/hấp của TQ, giống gà luộc chấm muối tiêu chanh của VN),thân hình hiện tại của A Lâm so với trước đây càng thành thục hơn, sợ là Hạ Đông muốn áp chế hắn cũng có chút trắc trở…

“Không sao cả, ta có rất nhiều thời gian, ta đợi đến khi Hạ Đông trở về mới thôi.” A Lâm tựa hồ nghĩ muốn chờ thêm một hồi, muốn nhìn Hạ Vân Phong thêm chút nữa, “Vân gia, ngươi không cần để ý đến ta, nếu ngươi mệt thì nghỉ ngơi đi.”

Hạ Vân Phong mặc áo ngủ sa tanh, y một bên chậm rãi hút thuốc, một bên lười biếng nhìn chằm chằm A Lâm, mà A Lâm cũng không có kiêng kị nhìn lại y…

“Ngươi có chuyện muốn nói với ta?”

“ Đúng vậy.” A Lâm gật đầu.

“Có gì muốn nói thì ngươi nói nhanh lên, lát nữa con ta sẽ về, ta còn muốn ở cùng nhi tử.” Trong sinh mệnh của Hạ Vân Phong, vị trí thứ nhất thủy chung là nhi tử y.

Không có gì có thể quan trọng hơn so với nhi tử…

“Tối nay ngươi mặc áo ngủ rất đẹp mắt.” A Lâm tán thưởng Hạ Vân Phong ngày hôm nay so với dĩ vãng càng thêm thu hút, vì áo ngủ Hạ Vân Phong rộng thùng thình có chút mất trật tự… (=..= lúc nào cũng dụ dỗ người ta)

Hạ Vân Phong không để ý đến A Lâm, chỉ liếc mắt nhìn A Lâm, liền không hối thúc A Lâm rời đi nữa.

“Ngươi là bạn của Hạ Đông, có thời gian ngươi hãy giúp hắn nhiều một chút, các ngươi là bạn tốt, nên hợp tác giúp đỡ lẫn nhau.” Hạ Vân Phong biết hiện tại A Lâm ở cục chính trị Đông khu vẫn có chút thế lực.

“Rõ rồi ” mỗi lần A Lâm đều trả lời rất thoải mái.

Hạ Vân Phong đối với A Lâm bài xích rất rõ ràng.

Y cũng quen việc A Lâm thường xuyên đến nhà ăn, cũng quen nhìn Hạ Đông và A Lâm nói chuyện phiếm, thậm chí có thời gian mấy nhi tử khác cũng sẽ tâm sự với A Lâm…

Thỉnh thoảng y cũng sẽ tâm sự với A Lâm…

Thế nhưng ─

Dù y có quen thế nào đi nữa, cũng không có biện pháp quen lúc ở nhà không có người, đối mặt ánh mắt gần như tùy thời cũng sẽ đi tới rút quần áo y này của A Lâm… (khửa khửa)

Điều này làm cho Hạ Vân Phong cuối cùng thiếu kiên nhẫn, miễn cưỡng cảnh cáo hắn: “Ngươi nếu còn dùng loại ánh mắt này nhìn ta thì ngày mai không cần tới, ngươi muốn gặp Hạ Đông thì ra bên ngoài.”

Y nói cực kỳ thong thả, cũng không có ý ngăn cản A Lâm và Hạ Đông gặp mặt…

“Ta lại không làm gì ngươi, sao ngươi lại để ý sự tồn tại của ta như vậy? Ta chẳng qua chỉ muốn nhìn ngươi một chút, nói với ngươi nhiều thêm một chút mà thôi, lẽ nào như vậy cũng không được? (T.T)”A Lâm nói ra ý nghĩ và cảm thụ trong lòng mình, hắn cũng không có muốn làm gì Hạ Vân Phong, cho dù là thích, nhưng cũng không có ý tưởng gì bậy bạ.

Vì lần trước Hạ Vân Phong đã cự tuyệt hắn, nhưng cũng là vì quá thích, cho nên hắn tình nguyện không chạm vào, chỉ nhìn như vậy cũng coi như là một loại thưởng thức cam tâm tình nguyện rồi.

Thế nhưng Hạ Vân Phong tựa hồ rất bài xích hắn.

Gần đây A Lâm thường xuyên tới nhà Hạ Vân Phong ăn cơm, vì Hạ Vân Phong đã mở miệng đồng ý Hạ Đông có thể kết giao bằng hữu với A Lâm.

Vốn dĩ Hạ Vân Phong không cho phép. Nhưng sau khi biết thái độ của A Lâm, và nghĩ tới việc từ nhỏ đến lớn Hạ Đông cũng chỉ có một bằng hữu tốt A Lâm này, nên Hạ Vân Phong không thể không cho phép A Lâm tới nhà.

Hơn nữa.

Gần đây Ngao Dương đã trở về, A Lâm tựa hồ cũng đang thay Ngao Dương làm việc ở cục chính trị Đông khu bên kia, y cũng biết rõ quan hệ giữa A Lâm và Ngao Dương cũng không ít.

Hạ Vân Phong cũng không cản A Lâm tới, bất quá trong nhà thêm một người ngoài, nói như thế nào cũng không quá thoải mái.

“Vân gia, ta sẽ không làm chuyện gì khiến ngươi chán ghét.” Đây là A Lâm hứa với Hạ Vân Phong, hắn cũng sẽ không làm gì quá phận, hắn chỉ thích có thể nhìn Hạ Vân Phong nhiều hơn một chút.

“Uhm.” Hạ Vân Phong đang hút thuốc lá, không cao không thấp đáp.

Quả nhiên…

A Lâm thực sự nói được thì làm được, sau khi biểu lộ ý tứ với Hạ Vân Phong, hắn đúng thật không khiến cho Hạ Vân Phong mất hứng nữa, nhưng này cũng không có nghĩa A Lâm có thể ở trước mặt Hạ Vân Phong có cái gì đặc biệt.

Ngày hôm nay Ngao Dương từ biên cảnh mang theo cục cưng trở về, Ngao Dương tùy ý tựa vào trên ghế sa lon, rất tự nhiên ôm Hạ Vân Phong, còn Hạ Vân Phong thì ôm cục cưng…

Cục cưng đang ngủ, mắt nhắm nghiền, tay nắm thành quả đấm nhỏ an tĩnh ngủ say, mà Ngao Dương đang nói với Hạ Vân Phong những chuyện xử lý lúc đi biên cảnh.

Chỉ bất quá…

Bên cạnh có thêm một người ngoài… ngày hôm nay A Lâm lại tới nữa, hắn ngồi ở trên ghế sa lon không quấy rầy hai phụ tử nói chuyện phiếm, một bên an tĩnh xem báo, một bên đợi Hạ Đông trở về bàn chuyện.

Sau khi Ngao Dương nói với Hạ Vân Phong xong mới ngẩng đầu nhìn về phía A Lâm: “Nếu như ta nhớ không lầm, ngươi hình như họ Lăng.” Giữa Ngao Dương và A Lâm cũng có chút thân.

A Lâm cười gật đầu.

Hạ Vân Phong không tự chủ được ngẩng đầu liếc mắt nhìn A Lâm, y không chút hoang mang không nhanh không chậm động môi: “Vị Lăng nghị viên mới nhậm chức của Đông khu kia có quan hệ gì với ngươi?”

Hạ Vân Phong hỏi vấn đề mà Ngao Dương cũng muốn hỏi.

A Lâm ngây người.

Tựa hồ không nghĩ tới Hạ Vân Phong sẽ chủ động hỏi hắn, vì gần đây hắn tới nhà Hạ Vân Phong, Hạ Vân Phong cũng sẽ không chủ động nói chuyện với hắn, đều là hắn chủ động mở miệng trước tiên. (T.T thúc thực vô tình)

Nhưng rất nhanh A Lâm đã trả lời Hạ Vân Phong: “Lăng nghị viên là đệ đệ ta.”

Hạ Vân Phong gật đầu.

Chuyện nhà người khác y không tiện hỏi tới.

Cho nên…

Y cũng không có nói thêm gì.

Thảo nào A Lâm và người của Đông khu quan hệ tốt như vậy, thì ra là đệ đệ A Lâm. (uầy, nghi là Lâm ca vs đệ đệ sẽ là công chính trong bộ đại thúc mới quá >”<) A Lâm bây giờ thật là có bản lĩnh… Đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Vân Phong biết trong nhà A Lâm còn có một đệ đệ, trước đây A Lâm bị buộc làm Ngưu lang để trả nợ, hiện tại lại xuất hiện một đệ đệ làm nghị viên… Lại còn rất biết điều. Hạ Vân Phong cảm thấy A Lâm người này cũng không phải đơn giản như bề ngoài, bối cảnh A Lâm thủy chung đều thật bí ẩn, bất quá Hạ Vân Phong cũng không có hứng thú đi tìm tòi nghiên cứu. Thế nhưng Ngao Dương cũng là người khách khí. Ngao Dương biết A Lâm có một đệ đệ là nghị viên, tự nhiên có thể mượn hơi. Ngao Dương cũng không quanh co lòng vòng, rất trực tiếp biểu thị: “Ngươi đã là đệ đệ bằng hữu ta, sau này ta có gì cần ngươi giúp một tay, ta đây sẽ không khách khí, dù sao cũng đều là người một nhà.” Người một nhà… A Lâm không dấu vết nhìn Hạ Vân Phong đang ôm cục cưng, thấy Hạ Vân Phong chậm rãi nâng mắt lên, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái… (mỹ nam kế =.,=) Phảng phất ám chỉ hắn gì đó… A Lâm rất sảng khoái đáp ứng Ngao Dương. Quan hệ giữa A Lâm và Hạ gia trở nên càng ngày càng kỳ diệu, có đôi khi mấy nhi tử còn có thể cùng A Lâm đi ra ngoài chơi bóng, chỉ bất quá Hạ Vân Phong rất ít đi ra, vì y không muốn trước mặt nhi tử… Cùng A Lâmcó gì đó… (có j là có j? thúc cứ tưởng tượng =.,=) Y đã từng hỏi A Lâm: “Tại sao ngươi lại thích Hạ Đông?” “Hắn ưu tú “A Lâm cũng rất nghiêm túc trả lời y, chỉ là nói đến cuối cùng, ánh mắt hắn nhìn Hạ Vân Phong trở nên có chút ý vị sâu xa, “Hạ Đông không chỉ ưu tú, còn có một người cha tốt. (=..=)” “…” “Ta cũng muốn có một người cha tốt.” A Lâm nhích lại gần Hạ Vân Phong, mắt hắn nhìn thẳng vào đôi mắt lười biếng kia của Hạ Vân Phong, “Đáng tiếc không có cơ hội này.” Hạ Vân Phong không có đem lời nói của A Lâm để trong lòng, nhưng y cũng không giống như trước bài xích A Lâm như vậy. Quan hệ của cả hai đều duy trì rất tốt, tuy nhiên, gần đây tâm tư của Hạ Vân Phong đều đặt ở trên người nhi tử Tần Diễm. Gần đây vì Tần Diễm bận lên tòa nên Hạ Vân Phong rất ít nói chuyện với Tần Diễm, gần đây, Hạ Vân Phong càng ngày càng ít thấy Tần Diễm, ngay cả ăn cũng rất ít khi về nhà. Bất quá, hoàn hảo có Hoằng Dạ cùng y, Hoằng Dạ một khi đi làm xong sẽ trở về, mấy nhi tử thay phiên cùng Hạ Vân Phong, hưởng thụ sinh hoạt gia đình ấm áp đã lâu không có. Hạ Vân Phong chưa từng giống bây giờ, trải qua dễ dàng như thế. Sáng sớm hôm nay Tần Diễm lúc ra cửa hôn Hạ Vân Phong một cái: “Gần đây bề bộn nhiều việc, tối hôm nay ta có lẽ không về.” Đây là lần đầu tiên kể từ khi một nhà bọn họ đoàn tụ, Tần Diễm nói muốn qua đêm ở bên ngoài. Hạ Vân Phong không có phản đối: “Đừng vất vả quá, chú ý nghỉ ngơi.” Y rất quan tâm nhi tử, y nói chuyện rất chậm, nhưng trong mắt cũng tràn đầy quan tâm. Tần Diễm lúc ra cửa dám ôm y hôn một hồi mới ra cửa đi làm, mỗi ngày Tần Diễm ra ngoài đều bề bộn nhiều việc, gần đây ngay cả ăn cũng hiếm khi ăn ở nhà. Có nhiều lần Hạ Vân Phong còn đích thân đem thức ăn đến văn phòng luật của Tần Diễm, mỗi lần đều thấy Tần Diễm bận rộn nghiên cứu tài liệu, chỉ tiếc Hạ Vân Phong không biết chữ cũng không giúp được Tần Diễm. Mỗi lần y cũng chỉ ngồi một lát mới về nhà cùng cục cưng, từ sau khi cục cưng trở về Hạ Vân Phong không có việc gì liền thích mang theo cục cưng ra ngoài đi một chút, bất quá bên cạnh y luôn luôn mang theo vệ sĩ. Vì cục cưng là đứa cháu duy nhất của dòng tộc Hạ gia, nên không thể có nửa điểm sơ xuất. Thời gian Tần Diễm vội vàng lên tòa, thì Hạ Vân Phong mang theo cục cưng dạo chơi ngoại thành. Thời gian Hoằng Dạ vội vàng dự họp các buổi họp báo lớn thì Hạ Vân Phong ngồi ở ghế mát xa cầm bình sữa đút cục cưng bú sữa (=..=) Thời gian Ngao Dương vội vàng đi giao dịch bàn chuyện đi hàng cho bang phái thì Hạ Vân Phong ở nhà vừa thưởng thức cảnh đêm phồn hoa, vừa lười biếng tựa vào ghế mát xa làm châm cứu Mà lúc Hình Liệt đang làm việc thì Hạ Vân Phong đang cùng lão đại các khu hưởng thụ trà chiều nhàn nhã Còn lúc Hạ Đông và A Lâm cùng đi ăn tối, cùng bàn luận Hạ Vân Phong thì Hạ Vân Phong vốn đang nằm trên ghế sa lon miễn cưỡng hút thuốc bỗng mí mắt nhẹ nhàng giật một cái… Không quá hai ngày. Hạ Vân Phong bị truyền ra tòa, bất quá y đến với tư cách là nhân chứng, lần trước y và Hạ Đông đi du lịch đã thay người báo cảnh sát nên lần này y ra tòa làm chứng. Chỉ bất quá… Hạ Vân Phong không nghĩ tới… Là nhân chứng của nguyên cáo nhưng khi đối mặt với luật sư của bị cáo, một khắc đó y cảm thấy ngày hôm nay tựa hồ không nên tới, vì luật sư của đối phương là con hắn… Không sai – Nói cách khác, luật sư của đối phương là Tần Diễm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.