Hạ Vân Phong khinh phiêu phiêu nói một câu: “Nó có năng lực gì.” Y từ từ rút hai hơi thuốc, một bên chậm rãi liếc mắt nhìn Ngao Dương một cái ••••••
“Vân gia, ngươi nói như vậy không đúng rồi, đứa nhỏ Ngao Dương này rất hiểu chuyện, lúc ngươi ra ngoài làm việc, nó đã làm mấy lão trưởng bối chúng ta đây rất cao hứng.” Người nói chuyện là ông lão thâm niên của Nam khu, đã tám mươi tuổi rồi, tuy rằng địa bàn hiện tại giao cho người trẻ tuổi hết nhưng mấy người bọn họ có thâm niên, lập nghiệp từ khi còn rất sớm nên vẫn thường xuyên tụ họp gặp mặt, làm bạn với nhau ••••••
“Nó khiến các ngươi cao hứng như thế nào?” Hạ Vân Phong cảm thấy Ngao Dương rất có bản lĩnh, mấy lão nhân này rất khó hầu hạ, trước kia khi Hạ Vân Phong ở trên đỉnh cao cũng bị làm khó dễ không ít.
“Mấy lão nhân chúng ta bình thường không có người bồi, lại nhàn rỗi không có việc gì, cũng không tán gẫu, nhưng nhi tử ngươi thỉnh thoảng theo chúng ta đi đến miếu ăn chay, không có việc gì cũng hẹn chúng ta ra uống trà chiều.” Vài lão trưởng bối các khu có thâm niên đưa ra đánh giá đối với Ngao Dương có vẻ đều không tồi, ai cũng nói Ngao Dương hiếu thuận, nói Hạ Vân Phong rất có phúc.
“Con ta cả ngày đều bận công tác, một tuần mới trở về một lần, Vân gia, nhi tử ngươi còn có tâm bồi chúng ta, cũng không chê đám lão nhân chúng ta động tác chậm chạp ••••••”
“Hiện tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1935098/chuong-266.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.