Hình Liệt vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy hành động này của Hạ Vân Phong, hơn nữa chân Hạ Vân Phong đã sắp dán lên mặt hắn, buồn ngủ trước đó của hắn lúc này tất cả đều bay biến mất. (con sói đã tỉnh giấc =..=)
Cảm giác choáng váng kia đang dần dần thối lui •••••
Bất quá sắc mặt hắn vẫn hơi trắng, chân Hạ Vân Phong ở ngay trước mặt hắn lúc ẩn lúc hiện, hắn biết Hạ Vân Phong đang lấy quần áo, nhưng vẫn không lấy được.
Cái giá ở quá xa.
Lúc chân Hạ Vân Phong đụng phải sườn mặt Hình Liệt, thân thể Hạ Vân Phong trở nên cứng ngắc. Y cúi đầu liền nhìn thấy Hình Liệt đang mở to mắt theo dõi y ••••••
Song mâu không hề mất đi khí phách kia của Hình Liệt trở nên có vài phần thâm ý ••••••
Hạ Vân Phong thong thả tránh ra: “Cái giá để quá xa, ta lấy quần áo không được, không cẩn thận đã quấy rầy ngươi ngủ.” Y nói Hình Liệt tiếp tục ngủ, không cần phải xen vào chuyện của y.
Nhưng là ••••••
Hình Liệt lại đứng lên: “Ta giúp ngươi lấy.” Hắn thực tự nhiên đè Hạ Vân Phong, hắn một bàn tay chống ở cạnh mộc dũng, một bàn tay vươn qua lấy quần áo ••••••
Thân thể hai người mặt đối mặt dính vào nhau••••••
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt đỉnh y, hơn nữa như có như không đè ép y làm cho y nhịn không được quay qua nhìn biểu tình giờ phút này của Hình Liệt, nhưng Hình Liệt lại vẻ mặt trấn định lấy quần áo cho y.
“Thật sự có hơi xa.” Hình Liệt hơi hơi nghiêng đầu, nhìn về phía y, “Như thế nào không nhìn ta?” khoảng cách giữa hai người rất gần, chỉ cần Hạ Vân Phong hơi nghiêng đầu ••••••
Môi hai người sẽ đụng nhau ••••••
Hạ Vân Phong cảm giác được Hình Liệt tựa hồ đang đỉnh y, cái loại cảm giác này làm cho thân thể y nóng lên lại, cảm thấy thực tình sắc, nhưng mỗi khi y nhìn về phía Hình Liệt, Hình Liệt đều giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh qua.
Hình Liệt thấy y không nói lời nào, lại hỏi y: “Sợ ta?”
Hạ Vân Phong đã muốn nói không nên lời, y luôn cảm giác được Hình Liệt đang áp y, còn đứng đắn hỏi y như vậy, tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên y gặp được. (o.O cái độ hạ lưu này chả phải thúc là người rõ nhất sao?)
“Nhanh lên.” Hạ Vân Phong thúc giục Hình Liệt nhanh lấy quần áo, y không có trả lời câu hỏi của Hình Liệt, nhưng rất nhanh liền cảm giác được Hình Liệt hơi chút dùng sức đè ép một cái••••••
Miệng Hạ Vân Phong tràn ra tiếng rên rỉ miễn cưỡng, bởi vì y bắn ••••••
Hình Liệt cũng lấy được quần áo rồi.
Không biết là vừa mới ngâm lâu, hay là bị hơi nước xoa dịu, sắc mặt Hạ Vân Phong thực hồng nhuận, hơn nữa trong mắt cũng nhiễm một tầng ướt át mê người ••••••
Trên người Hình Liệt cũng bị y làm dơ, y lấy qua khăn mặt xoa xoa dấu vết trên bụng Hình Liệt, tay y hơi chút phát run, y sợ hãi Hình Liệt sẽ chế nhạo y.
Thật sự sợ hãi ••••••
Tim Hạ Vân Phong đập rất nhanh, nhưng biểu tình trên mặt lại không có thay đổi, vẫn như trước lười biếng bình tĩnh, nhưng tâm tình y lại thập phần không yên: “Ngươi tắm rửa tiếp đi.” Y cầm khăn mặt thay Hình Liệt lau bụng dưới, trên người Hình Liệt nhiễm dấu vết của y, y cũng không xác định được dưới tình huống như vậy, phát sinh chuyện như vậy, Hình Liệt có thể cười nhạo y hay không.
Hạ Vân Phong vừa định thu tay lại, đã bị Hình Liệt bắt được. Hình Liệt cầm tay y, thay y lau đi dấu vết lưu lại trên người, động tác Hình Liệt rất chậm, tựa hồ đang phối hợp Hạ Vân Phong.
“Ta tự mình làm là được rồi.” Hạ Vân Phong thong dong nhìn về phía Hình Liệt, y không cần Hình Liệt đến làm việc này.
Hình Liệt buông lỏng tay ra.
Một lát sau, Hình Liệt mới nói: “Ta bây giờ cũng không thể được nữa sao?” Hắn bắt lấy cổ tay Hạ Vân Phong, còn thật sự chăm chú nhìn Hạ Vân Phong, hắn biết Hạ Vân Phong nghe hiểu.
Hạ Vân Phong vẻ mặt trầm ổn nhìn lại Hình Liệt, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp khó nói ở trong mắt Hình Liệt kia, tâm tình của y cũng càng ngày càng phức tạp. Trải qua chuyện tối hôm qua khiến cho Hạ Vân Phong biết, không gì có thể quan trọng bằng sinh mệnh, chỉ cần người còn sống thì sẽ có tương lai, cho nên y lại nhìn Hình Liệt Một lúc sau ••••••
Y gật đầu: “Có thể.”
“Dạo trước ta khiến ngươi mất hứng rồi.” Hình Liệt thấp giọng nói xong, liền rũ mắt không nhìn Hạ Vân Phong nữa.
“Ngươi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện.” ý tứ Hạ Vân Phong chính là không có trách cứ Hình Liệt, y không muốn vì người khác mà cùng nhi tử mình gây đến không thoải mái.
“Về sau sẽ không như vậy nữa.” Hình Liệt nói xong thì không nói nữa.
Hạ Vân Phong đứng ở ngoài dục dũng mặc quần áo, ánh mắt y mới trở xuống trên thân Hình Liệt, y cũng lau khô người, thay áo ngủ sạch sẽ.
Bởi vì Hạ Vân Phong nói với hắn, không cho hắn đi loạn, bọn họ chỉ cần ở tại chỗ này chờ tin tức là được. Nơi này rất phức tạp mà bọn họ lại không quen ••••••
Nếu gặp phải cướp liền phiền toái.
Hạ Vân Phong cũng không cho Hình Liệt giống như tối hôm qua cứng đầu ra tay, Hình Liệt cũng đáp ứng y sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cũng sẽ không xằng bậy, cũng sẽ không khiến Hạ Vân Phong thêm phiền nữa.
Ban đêm.
Thức ăn nơi này so với trúc xá trước đó tốt hơn nhiều, người dân ở dưới lầu đang nướng thịt dê, Hạ Vân Phong biết Hình Liệt đã đói bụng, nên bảo Hình Liệt cùng y đi xuống lầu ăn cơm.
Mọi người đều ngồi vây quanh trước đống lửa ăn thịt dê nướng, không có đũa cũng không có bát dư, chỉ có một cái dĩa, bên trong đựng cơm thơm ngào ngạt, những người dân kia thực khách khí đem chân dê nướng xong phân cho Hình Liệt cùng Hạ Vân Phong.
Chân dê nướng rất thơm.
Từng miếng từng miếng được cắt chỉnh tề đặt ở trên dĩa, đặt ở trên bàn đá trước mặt hai người, bàn ghế nơi này đều làm bằng đá, trong nhà cũng không có bài trí gì.
Có thể ăn đầu dê như vậy, phỏng chừng đây là thức ăn tốt nhất năm nay của mấy dân quê này rồi.
Gia đình này, có bảy miệng ăn.
Hai vị lão nhân lớn tuổi cùng hai đứa con gái và một con rể, còn có hai hài tử, hai vị trưởng giả kia sợ là tám chín mươi tuổi rồi, nhưng thân thể vẫn thực linh hoạt.
Nói chuyện hoàn toàn nghe không hiểu.
Chẳng qua Hạ Vân Phong phát hiện, hai cô con gái nhà này đều gả cho một đứa con rể, hay là nói một chồng, hai vợ, mỗi người lại sinh một đứa con trai, một đứa con gái.
Sự tình trong nhà trên cơ bản đều là phụ nữ làm, ông lão thì mỗi ngày trời chưa sáng liền cùng con rể xuất môn, đến khi chạng vạng ông lão mới trở về, nhưng đứa con rể mỗi ngày đều phải khuya mới về nhà, mỗi đêm khi trở về đều mang vác nông cụ (= dụng cụ làm nông).
Hơn nữa hai hài tử nhà này đều đã đến tuổi tới trường, nhưng vẫn chưa có đi học, không chỉ là người nhà này, mọi người nơi này cơ hồ mỗi hộ đều nghèo khổ như vậy.
Chỉ có con rể nhà này nói chuyện hơi chút có thể cùng bọn họ câu thông, những người khác nói chuyện hoàn toàn nghe không hiểu, chỉ bô bô, nếu không nhìn cử chỉ thì hoàn toàn không thể hiểu được.
“Nơi này rất nhiều dân chạy nạn, nhà này coi như sống khá, còn có thịt dê để ăn, có người đời này ngay cả thịt dê có vị gì cũng không biết. ” Hình Liệt trước khi đến đã tra qua nơi này, nơi này là khu vực cấm vô pháp vô thiên nhất vùng này, “Hầu hết mọi người nơi này đều làm thuê cho người bên ngoài, buôn lậu vũ khí.”
“••••••”
“Rất nhiều người bên ngoài muốn đến nơi này làm giàu, người dân địa phương ở đây trải qua không tốt nên việc buôn bán với người bên ngoài kiếm được rất khá.” Hình Liệt biết được rất rõ.
“Có ý tứ gì?” Hạ Vân Phong cảm thấy Hình Liệt biết được rất nhiều.
Hình Liệt để sát vào Hạ Vân Phong, hắn thấp giọng nói với Hạ Vân Phong: “Chỉ cần ngươi ở trong này tìm đúng phương pháp, bảo đảm ngươi ăn mấy đời cũng không xong, đại ca thật thông minh đã biết đến nơi đây để kiếm tiền. (phục Hoằng ca quá nga lăn lộn)”
Hạ Vân Phong không rõ lắm tình hình ở biên cảnh, cũng không biết Hoằng Dạ đến nơi này để nói chuyện làm ăn gì, chính y trước kia cũng chưa từng cùng hợp tác với người ở biên cảnh bên này.
Cho nên có rất nhiều thứ y cũng không biết.
“Nơi này trên cơ bản không có luật pháp, ngay cả người của chính phủ cũng không có, bọn cướp giữa đường phần lớn đều mặc quân phục, bất quá cũng không phải quân đội chính quy, nếu vi phạm sẽ bị ‘Phanh’.” Phạm nhân mà trước kia Hình Liệt bắt đã từng làm cướp tại địa phương này, cho nên hắn ít nhiều cũng hiểu biết một chút tình hình nơi này, người bình thường sẽ không đến loại địa phương này du lịch.
Tới nơi này đều là mượn danh nghĩa du lịch để dò đường, nên đương nhiên trên người đều đem theo không ít tiền, vì thế tên cầm đầu địa phương liền nhắm ngay mấy “Lữ khách” này để xuống tay. Hàng năm dân mất tích nhiều như vậy, cho dù “biến mất” ở địa phương này, nơi này căn bản cũng không có người đi tra.
Hạ Vân Phong nghĩ đến Ngao Dương nhỏ như vậy đã bị lừa bán đến loại địa phương này, vậy cuộc sống phải có bao nhiêu cực khổ, cũng khó trách buổi tối Ngao Dương thường xuyên gặp ác mộng, ngủ cũng không tắt đèn ••••••
Cho dù là người trưởng thành bị tóm đến loại địa phương này cũng sẽ cảm giác được tuyệt vọng cùng sợ hãi ••••••
Hồi tưởng đến đủ thứ chuyện, Hạ Vân Phong thật sự cảm thấy áy náy, tuy rằng lúc trước Hạ Đông nói với y tình hình cuộc sống Ngao Dương ở biên cảnh, nhưng chi tiết như vậy lại không nói với y.
Chỉ có tự mình trải qua nơi này, y mới biết được nơi này nguy hiểm cỡ nào.
Hạ Vân Phong đang suy nghĩ chuyện gì đó, Hình Liệt lại lấy tay nắm cơm đút cho Hạ Vân Phong ăn: “Ta rửa tay sạch sẽ lắm.” Hắn nhét cơm vào miệng Hạ Vân Phong, lại đút Hạ Vân Phong ăn thịt dê.
Hạ Vân Phong từ từ nhìn hắn một cái: “Ngươi cũng ăn.” Y dùng tay đút Hình Liệt ăn, đôi môi Hình Liệt ngậm lấy ngón tay y, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua đầu ngón tay y.
Hạ Vân Phong thu tay lại, Hình Liệt lấy qua khăn ướt sạch xoa xoa tay cho y: “Đại ca có nói với ngươi hắn đến nơi này để làm gì không?”
“Không có.”
“Ngươi liền yên tâm như vậy?” Hình Liệt cầm qua khăn mặt thay y lau ngón tay, lau khô xong mới thôi.
“Ta không có hỏi.” Hạ Vân Phong xác thực thật yên tâm, “Từ sau khi giao Bắc đường cho Hoằng Dạ, mọi việc lớn nhỏ trong Bắc đường đều do Hoằng Dạ để ý, hy vọng lần này đều được bình an.”
“Ngươi không có hỏi qua những người khác trong Bắc đường?” bản năng làm cảnh sát khiến Hình Liệt thuận miệng truy vấn một câu.
“Không có.” Hạ Vân Phong biết Hoằng Dạ nếu chưa đàm thành tuyệt đối sẽ không đem sự việc công bố ra, nếu là y trước đây, cũng sẽ không nói cho cấp dưới biết.
Hình Liệt trầm mặc.
Người con gái nhà này bưng tới một chén canh cho Hạ Vân Phong cùng Hình Liệt, Hạ Vân Phong và Hình Liệt đều khách khí nói cảm tạ, nơi này dù sao cũng là địa phương của người khác.
Thân phận của Hạ Vân Phong mặc dù là đứng đầu ở Bắc khu, nhưng khi đi tới biên cảnh y bất quá cũng chỉ là con kiến. Hai người ăn no nê, một lát sau con rể nhà này mới từ bên ngoài trở về.
Bộ dạng mệt chết đi.
Vừa mới vào phòng liền khách khách khí khí cùng Hạ Vân Phong và Hình Liệt chào hỏi: “Nơi này ở có quen không?” Đối phương nói chuyện không rõ lắm, nhưng vẫn có thể nghe hiểu.
“Ở quen rồi.” Hạ Vân Phong ăn cơm xong rồi, đang ngồi hút thuốc, cái tẩu y lại dài lại thon gọn, hơn nữa rất nhẹ, y cầm ở trong tay nhìn qua đặc biệt tinh xảo hoa mỹ.
Ánh mắt người con rể kia không hề nháy một cái nhìn chằm chằm cái tẩu của Hạ Vân Phong, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua cái tẩu xinh đẹp như vậy, Hạ Vân Phong cũng không keo kiệt cho hắn mượn nhìn nhìn. (sao ko tặng lun? Keo kiệt =..=)
Người con rể kia lại không dám cầm, chỉ dùng mắt nhìn nhìn, liền từ trong lòng lấy ra ảnh chụp trước đó Hạ Vân Phong đưa cho hắn. Đó là ảnh chụp gia đình lúc Hạ Vân Phong cùng nhi tử đi bãi biển nghỉ phép hai năm trước.
Trước đó, Hạ Vân Phong bảo con rể nhà này khi nào đi ra ngoài thì giúp y nhìn xem, kết quả không nghĩ tới thật đúng là để người con rể này gặp được, người con rể kia chỉ vào Hạ Đông trên ảnh chụp ••••••
“Hôm nay ta đã gặp qua người này.” Người con rể kia rất nghiêm túc.
Hạ Vân Phong và Hình Liệt lập tức truy vấn hắn, người con rể này nói với bọn họ không quá lưu loát, hôm nay Hạ Đông với hắn cùng nhau làm ruộng, là bị người bắt tới làm ruộng ••••••
Hắn chỉ nhìn thấy một mình Hạ Đông, không có nhìn thấy hai người khác nữa trong ảnh chụp mà Hạ Vân Phong muốn tìm, bất quá hắn bảo Hạ Vân Phong yên tâm, hắn đem tình huống nơi này đều nói cho Hạ Đông rồi.
“Có biện pháp nào giúp ta đem hắn mang về không?” Hạ Vân Phong biết việc này không tốt lắm.
“Cho tên cầm đầu tiền, nếu đủ sẽ thả người.” người con rể kia cũng chi biết nói, vừa nói xong, Hạ Vân Phong đưa một xấp tiền cho hắn.
Hạ Vân Phong lười biếng nói với người con rể này: “Ngày mai giúp ta đem hắn mang về, ngươi đem tiền đưa cho Hạ Đông, bảo Hạ Đông cho những người đó, như vậy bọn họ sẽ không hoài nghi ngươi.”
Người con rể kia gật đầu.
Dù sao tiền Hạ Vân Phong cho nhà hắn so với làm lụng vài năm ở trong này đều phải nhiều hơn.Lượng công việc cho người dân ở đây rất lớn, nhưng lại không lấy được tiền công mà mình nên có.
Hạ Vân Phong thấy vết roi trên thân người con rể kia đã biết, nếu làm không tốt, khẳng định còn có thể bị đánh chửi.
Nơi này rất lạc hậu.
Rất xa xôi.
Địa thế cũng phi thường hiểm trở.
Hạ Vân Phong ở bên cạnh cùng người con rể kia nói chuyện, Hình Liệt liền đứng lên đi đến chiếc xe jeep kiểu cũ kia một phen xốc lên, cầm vài thứ ra, hắn gọi hai tiểu hài tử kia qua.
Hạ Vân Phong còn đang chăm chú nghe người con rể kia nói chuyện, người con rể kia nói với Hạ Vân Phong ngày mai liền làm tốt việc này cho y, ngày mai lúc hắn về sẽ mang Hạ Đông cùng nhau trở về.
Hạ Vân Phong gật gật đầu: “Đi cùng hai lão bà của ngươi đi, đêm nay nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới làm việc tốt.” Y bảo người con rể kia đi bồi hai lão bà, còn y thì đứng dậy lên lầu.
Y nhìn thấy Hình Liệt đang cho hai tiểu hài tử kia ăn kẹo ••••••
Khóe miệng Hạ Vân Phong ẩn ẩn hiện ra tươi cười nhợt nhạt, Hình Liệt thấy y đi rồi, cũng đem kẹo đưa cho hai hài tử kia, liền đi theo Hạ Vân Phong lên lầu.
Hình Liệt đi theo bên cạnh Hạ Vân Phong: “Yên tâm đi.” Hai tay của hắn cắm ở trong túi áo ngủ, thời tiết bên ngoài hơi lạnh, nơi này nhiệt độ chênh lệch khá lớn.
Vào mùa thu, ban đêm cũng phá lệ âm lãnh ••••••
“Ngươi lấy kẹo từ đâu ra?” Hạ Vân Phong không nhớ rõ Hình Liệt thích mấy thứ kia, khi nói chuyện y không nghĩ tới là đạp hụt một bước ••••••
Hình Liệt thuận thế kéo y một cái, ôm lấy thân thể ôn nhu của Hạ Vân Phong, thân thể Hạ Vân Phong thực ấm áp, hắn liền dứt khoát ôm Hạ Vân Phong như vậy lên lầu.
“Rất nhiều người nơi này ngay cả kẹo cũng chưa ăn qua, ngươi không nhìn thấy hai tiểu hài tử kia cười đến thực vui vẻ sao?” Hình Liệt ôm y đi về phía trước, dán ở bên tai y nói, “Hai hài tử kia thực đáng yêu.”
Nhưng nơi này cùng địa ngục trần gian không có gì khác nhau.
Hạ Vân Phong miễn cưỡng liếc mắt người một nhà ngồi vây quanh ở trước đống lửa nói nói cười cười dưới lầu kia một cái, tuy rằng người nhà này qua thật nghèo khổ, cuộc sống nơi này cũng thực gian khổ, nhưng lại cười đến thực vui vẻ.
Y thực hâm mộ.
Hạ Vân Phong tùy ý Hình Liệt ôm y, y nghiêng đầu miễn cưỡng nhìn về phía Hình Liệt, y chăm chú nhìn Hình Liệt trong chốc lát, mới chậm rãi nói với Hình Liệt: “Làm người phải biết đủ.”
Hình Liệt sững sờ.
Hạ Vân Phong là nói cho Hình Liệt nghe, cũng là nói cho chính mình nghe ••••••
Hình Liệt không nói gì.
Hai người tựa hồ đều đã hiểu.
Hình Liệt vừa ôm Hạ Vân Phong vào phòng, liền khẩn cấp đem kẹo trong miệng dùng miệng đút cho Hạ Vân Phong, viên kẹo tròn vo bóng loáng kia ở đầu lưỡi hai người ái muội trượt. (=..=)
Ngọt ngào, hương vị cũng không tệ lắm ••••••
Hạ Vân Phong bị Hình Liệt ôm đến tấm ván gỗ trên giường, tấm màn sa liêm thật lớn kia đem giường hờ khép, ngọn đèn trên bàn ánh sáng nhợt nhạt, Hạ Vân Phong quần áo không chỉnh bị Hình Liệt đặt ở dưới thân ••••••
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]