Tần Diễm trông thấy Hạ Vân Phong đang cầm cái bóp da của hắn, rõ ràng có chút không vui, Hạ Vân Phong cũng không chút hoảng không vội, y đưa tay thả cái bóp da của Tần Diễm lại trong túi quần áo của hắn.
“Ta bưng thuốc bổ lên cho ngươi rồi đó.” Hạ Vân Phong chậm rãi sửa sang lại quần áo của Tần Diễm, y giắt số quần áo bị Tần Diễm vứt loạn trên mặt đất lên tay.
Tần Diễm cũng chưa nói cái gì, chỉ đơn giản nói một câu: “Cha, lấy giúp ta quần áo trên giường.” Không phải hắn đang mệnh lệnh Hạ Vân Phong, mà đó chỉ là giọng điệu của một đứa con trai nên có khi nói chuyện với cha mình.
Nghe vào tai cũng khá kính trọng.
Hạ Vân Phong cũng không để ý, y rất sẵn lòng giúp con trai lấy đồ vật này nọ, hồi trước dù y có muốn lấy giúp cũng không có cơ hội, nếu đổi thành người khác, Hạ Vân Phong khẳng định sẽ không sẵn lòng vậy đâu. Bất quá nói đi cũng phải nói lại, người khác ai dám ra lệnh cho y kiểu đó.
Chỉ vì người trước mắt là con trai của y, cho nên giữa cha con với nhau không cần quá khách sáo, Hạ Vân Phong giúp Tần Diễm cất quần áo xong, mới lấy đồ ngủ Tần Diễm đặt ở trên giường đem đến phòng tắm.
Bởi vì động tác của Hạ Vân Phong quá chậm, Tần Diễm đã sớm vào phòng tắm, nhưng cửa lại để mở, Hạ Vân Phong cũng không cảm thấy có gì kiêng kị, vì vậy đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934705/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.