Từ chương này ta sẽ cho mí anh gọi Hạ thúc là “ba”
Hạ Vân Phong nhớ đến chuyện tối qua, y nhìn Ngao Dương, lại nhìn Hình Liệt, y quay đầu lại, thong thả hỏi Ngao Dương:“Tối qua lúc ta ngủ, có ai đến không?”
Ngao Dương quay đầu, do dự nhìn Hình Liệt liếc mắt một cái, Hình Liệt “Phốc” một tiếng bật cười, Ngao Dương lập tức liền lắc đầu:“Không……” Hắn nói xong liền cúi đầu rửa mặt.
Hạ Vân Phong quay đầu nhìn về phía Hình Liệt:“Ngươi có gì muốn nói với ta không, không nói thì đi ra ngoài chờ.” Ánh mắt của y rất lười, một thân áo ngủ bằng bông màu sắc thuần trắng thật dễ khiến người chú ý.
“Lãnh đạm như vậy.” Hình Liệt tiến lên một bước, hắn nhìn Hạ Vân Phong trong chốc lát, đột nhiên vươn tay nắm lấy cằm Hạ Vân Phong, trên môi Hạ Vân Phong, không nhẹ không nặng hôn một cái,“Muốn cho ngươi nhiệt tình, thật sự có chút khó khăn.” Ngón tay hắn lướt qua môi dưới của Hạ Vân Phong, hắn sờ soạng Hạ Vân Phong một phen, mới lui ra ngoài cửa chờ. Hạ Vân Phong khẽ nhíu mày, bởi vì Ngao Dương đang theo dõi y.
“Hắn…… Hắn vì sao hôn miệng ngươi……” Ngao Dương cúi đầu, đếm ngón tay, biểu hiện có chút bất an, tựa hồ bị động tác của Hình Liệt dọa sợ.
Rơi vào đường cùng Hạ Vân Phong đành phải mặt không đổi sắc nói cho Ngao Dương:“Bởi vì miệng của ba đau, hôn môi có thể giảm đau.” lý do vớ vẩn này do Hạ Vân Phong nghĩ ra, y không nghĩ ở trước mặt con trai lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-toi/1934635/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.