Chương 63: Ngọt chát "Nếu cậu gặp đàn chị trước thì sao?" Ôn Dư bóp chặt cây bút trong tay, hỏi tiếp, "Liệu có thích chị ta không?" Diệp Kì Trăn không ngờ Ôn Dư sẽ hỏi như thế, cũng không biết tại sao Ôn Dư lại đưa ra giả thiết như vậy. Tưởng rằng Ôn Dư đang hiểu lầm bản thân có thiện cảm với Thư Thần, đầu óc Diệp Kì Trăn hỗn loạn, "Không đâu, tớ chỉ coi chị ấy là bạn." "Không sao? Chị ta tốt như thế, lại tốt với cậu, hai người còn có chung sở thích, lúc cậu ở cùng chị ta cũng rất vui vẻ..." Ôn Dư cố gắng bình tĩnh nói, nhưng vẫn để lộ một vài cảm xúc. Diệp Kì Trăn sững sờ, trong lòng đắng chát, cô hiểu, có nhiều lúc Ôn Dư thản nhiên nói ra những lời như thế, nhưng thực ra đó là suy nghĩ thực sự trong đáy lòng. Ôn Dư dừng lại, không nói tiếp. Cô ấy nhìn thấy vành mắt ửng đỏ của Diệp Kì Trăn lóe lên ánh nước.
"Cậu nghĩ đi đâu thế, căn bản không giống nhau..." Khi Diệp Kì Trăn lên tiếng tiếp tục giải thích, âm thanh đã nghẹn ngào, khẽ run rẩy. Khóc rồi! Lần này tới lượt Ôn Dư không biết làm sao. Nhìn nước mắt Diệp Kì Trăn chảy xuống dọc theo má, Ôn Dư đờ ra, không ngồi yên được nữa, đứng dậy giúp Diệp Kì Trăn lau nước mắt. Vành mắt Diệp Kì Trăn đỏ ửng nhìn Ôn Dư, mũi chua không thôi, cô luôn cố gắng nhịn khóc, nhưng một khi đã khóc thì hoàn toàn không cách nào khống chế nước mắt. Trái tim Ôn Dư thắt lại, chưa từng gặp người nào dễ rơi nước mắt như thế, "Cậu khóc cái gì?" Một người khóc, một người lau nước mắt, không khí giằng co cũng coi như dịu lại đôi chút. Nhớ tới việc năm lần bảy lượt chọc Ôn Dư không vui, Diệp Kì Trăn nghẹn ngào hỏi: "Có phải tớ làm tệ lắm không?"
Đầu ngón tay Ôn Dư lướt qua khóe mắt ướt nhẹp của Diệp Kì Trăn, "Không." "Vậy tại sao cậu không tin tớ?" Diệp Kì Trăn tủi thân, cô tin tưởng Ôn Dư yêu thích mình trăm phần trăm, cô tưởng Ôn Dư cũng tin tưởng mình. Cho nên nghe được những lời của Ôn Dư, Diệp Kì Trăn không hề khó chịu, cho dù là những lời giận dỗi. Rõ ràng cô thích Ôn Dư như thế, nhưng trong mắt Ôn Dư, yêu thích của bản thân là thứ gì chứ? Cảm giác không được tin tưởng rất tệ hại. Nghe thấy Diệp Kì Trăn khóc lóc tự trách, Ôn Dư khó chịu, "Là tớ không đúng, là tớ nghĩ bậy nghĩ bạ. Đừng khóc nữa." Ôn Dư hiểu đây là vấn đề của bản thân. Ở bên Diệp Kì Trăn thật sự rất thư thái, Diệp Kì Trăn luôn đặt cô ấy trong tim, suy nghĩ mọi việc cho cô ấy, lúc không vui sẽ lập tức nghĩ cách dỗ dành Ôn Dư, bình thường cũng luôn dịu dàng chu đáo.
Chuyện gì nên nói rõ ràng nhất định phải nói rõ ràng, hiện tại chính là lúc để nói ra. Diệp Kì Trăn sụt sịt, cố gắng đè lại nước mắt, mất một lúc bình tĩnh lại, "Cậu cảm thấy cậu tốt với tớ nên tớ mới thích cậu à?" Ôn Dư im thin thít. Ôn Dư buồn bã, từ trước tới giờ đều là Diệp Kì Trăn kiên nhẫn khích lệ bản thân, kéo cô ấy ra khỏi mây mù, đối với Ôn Dư mà nói, Diệp Kì Trăn quá đặc biệt. Mà cô ấy thì sao, ngoại trừ ở bên Diệp Kì Trăn lúc cần, còn có thể cho Diệp Kì Trăn thứ gì? Có lẽ trong tiềm thức của Ôn Dư cho rằng, bản thân chỉ có thể gặp được một Diệp Kì Trăn, nhưng Diệp Kì Trăn có thể gặp được rất nhiều Ôn Dư. Diệp Kì Trăn không chỉ khen Thư Thần một lần, cho nên Ôn Dư rất mẫn cảm, đặc biệt là mỗi lần nhìn thấy Diệp Kì Trăn và Thư Thần thân thiết. Loại cảm giác mẫn cảm này không đơn thuần là ghen tuông hay ham muốn chiếm hữu, mà còn là bất an và tự ti. Tính cách của Ôn Dư kiêu ngạo, kiêu ngạo tới độ không quan tâm mọi thứ xung quanh, nhưng lại tự ti trước mặt một mình Diệp Kì Trăn. Sẽ tự ti bản thân không đủ tốt, sẽ sợ một ngày nào đó Diệp Kì Trăn sẽ gặp được người thích hơn... Cho dù Ôn Dư đã chuẩn bị sẵn kết cục xấu nhất, nhưng vẫn thấy sợ hãi. "Cậu thích tớ vì điều gì?" Ôn Dư chăm chú nhìn Diệp Kì Trăn, vành mắt thấp thoáng nóng lên. "Tớ gấp nhiều sao cho cậu như thế, cậu không đọc kĩ à?" Diệp Kì Trăn càng tủi thân, rõ ràng mỗi ngôi sao đều là một lời tỏ tình, đều đang nói với Ôn Dư, bản thân thích Ôn Dư nhường nào. Sao Ôn Dư có thể không đọc kĩ chứ, mỗi một mẩu giấy cô ấy đều kẹp trong quyển nhật kí để cất giữ, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. "Thực ra ngay từ đầu tớ cũng nghĩ, có phải vì cậu quá tốt với tớ, nên tớ mới có cảm giác đặc biệt với cậu hay không." Diệp Kì Trăn nói tiếp, cười trong nước mắt, "Còn nhớ sinh nhật năm nhất của tớ, cậu hỏi có phải tớ đối xử với mọi người đều tốt như với cậu hay không, tớ nói cậu là khác biệt, cậu hỏi tớ tại sao, khi đó tớ không giải thích được. Sau này tớ có đáp án rồi, nhưng lại không dám nói với cậu." Kí ức của Ôn Dư vẫn còn mới như in, chỉ cần là hồi ức tươi đẹp, đều sẽ liên quan tới Diệp Kì Trăn. "Chính là vì tớ thích cậu." Kèm theo mấy tiếng khóc nức nở, những lời Diệp Kì Trăn nói ra vừa ngốc nghếch vừa chân thành, "Tớ thích cậu vì cậu là Ôn Dư, người khác có tốt với tớ thế nào tớ cũng sẽ không rung động, nếu là Ôn Dư thì tớ sẽ rung động. Cậu có hiểu không?" Rất khó để nói rõ tại sao lại thích một người, nhưng điều kì lạ là, chỉ cần nhìn người ấy nhiều thêm một ánh mắt, là sẽ hiểu được sự yêu thích độc nhất vô nhị dành cho người ấy. Khóe mắt Ôn Dư ửng đỏ, "Đồ ngốc, tớ có gì tốt chứ?" Lại nói như thế! Diệp Kì Trăn chăm chú nhìn vào mắt Ôn Dư, "Cậu đừng luôn miệng nói người tớ thích không tốt... tớ cũng sẽ buồn." Cảm động xuyên tim, Ôn Dư khẽ mím môi, mí mắt rũ xuống, liền có nhiệt độ lăn qua má. Đây là lần đầu tiên Diệp Kì Trăn nhìn thấy Ôn Dư khóc, nước mắt của bản thân còn chưa ngưng đã vội giúp Ôn Dư lau đi vết nước trên mặt, vì Ôn Dư khóc, Diệp Kì Trăn càng không chịu nổi. Diệp Kì Trăn ý thức được sau này bản thân phải bớt khóc lại trước mặt Ôn Dư, nhìn người mình thích khóc còn khó chịu hơn so với bản thân khóc. Ôn Dư nghiêng người ôm lấy Diệp Kì Trăn, cánh tay ôm chặt lấy eo Diệp Kì Trăn, cái ôm vượt qua mọi ngôn ngữ. Diệp Kì Trăn cũng ôm chặt lấy Ôn Dư. Cuối cùng cũng thành thực. Nếu thực sự gây sự, hai người đã xác định không thể cãi nhau, Diệp Kì Trăn là người mau nước mắt, Ôn Dư lại không thể ngồi yên khi thấy Diệp Kì Trăn khóc. Còn chưa bắt đầu cãi nhau nhưng cả hai đã tìm bậc thềm cho đối phương. Suy cho cùng, trong lòng rất để ý đối phương. Cái ôm càng thân mật, Ôn Dư ôm lấy Diệp Kì Trăn, sau đó cánh tay chầm chậm co chặt, rất nhiều cảm xúc bất an từ từ tan biến. Đột nhiên bên tai Ôn Dư khẽ truyền tới một âm thanh khẽ khàng: "Cậu mới là đồ ngốc." Ôn Dư thản nhiên cười, nhắm mắt lại dính chặt vào lòng Diệp Kì Trăn thêm chút nữa, bắt đầu không khống chế được sự ỷ lại của bản thân, cởi bỏ tâm tư nặng nề, chỉ còn lại yêu thích và quyến luyến. Rất lâu sau, trên cổ có cảm giác ươn ướt, một tay Ôn Dư ôm eo Diệp Kì Trăn, một tay khác nâng má Diệp Kì Trăn lên, quả nhiên vẫn đang khóc. Diệp Kì Trăn khẽ nghiêng mặt, để Ôn Dư lau nước mắt cho mình, sau một lúc nghĩ ngợi nói, "Tớ sẽ giữ khoảng cách với đàn chị, sẽ gửi lại quyển sách kia cho chị ấy." "Không phải không tin cậu." "Sau này có chuyện gì, chúng ta sẽ nói chuyện đàng hoàng với nhau, đừng giấu trong lòng." Ôn Dư nhìn Diệp Kì Trăn, "Ừm." Diệp Kì Trăn chân thành nói lại lần nữa: "Nếu cậu thực sự không vui thì có thể nổi giận với tớ, cậu biết tớ... rất dễ bắt nạt, đừng giữ mãi trong lòng rồi không để ý tới tớ." Ôn Dư bị chọc cười, nhìn đôi mắt Diệp Kì Trăn đỏ ửng, không nhịn được nói: "Chưa cãi nhau đã khóc thành thế này, cậu còn bảo tớ nổi nóng à?" Diệp Kì Trăn nghẹn lời cười cười, dính lấy Ôn Dư, mang theo mấy phần tùy hứng nói: "Tóm lại là cậu không được không để ý tới tớ." Đây mới là trọng điểm. Ôn Dư dịu dàng nói: "Tớ nào có không để ý tới cậu." Diệp Kì Trăn nhíu mày, "Cậu có..." Ôn Dư bất đắc dĩ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt có một lúc đã sốt ruột như vậy. Cô ấy vội vàng dỗ dành, "Còn khóc nữa, sao cậu giỏi khóc vậy chứ?" Diệp Kì Trăn cất giọng với âm mũi nồng đậm, "Ai bảo tớ là đồ mít ướt." Tối nay khóc một trận cũng tốt, ít nhất Ôn Dư càng hiểu rõ tấm lòng của cô hơn, mà Diệp Kì Trăn cũng có thể cho Ôn Dư nhiều cảm giác an toàn hơn. Ôn Dư vừa cười vừa đau lòng, nghĩ tới những lời chắc chắn Diệp Kì Trăn đã nói tối nay, Ôn Dư phát hiện bản thân may mắn hơn tưởng tượng rất nhiều. Nhìn mắt Diệp Kì Trăn đã sưng đỏ, Ôn Dư nhỏ tiếng nói: "Tớ biết sai rồi, đừng khóc nữa." Ngày đầu tiên hai người ở chung, vốn dĩ tối nay nên vui vẻ, kết quả... "Cậu sai ở đâu?" Diệp Kì Trăn chất vấn, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng, không có khí thế, âm thanh vừa khóc xong như thể đang làm nũng. "Không nên nói những lời giận dỗi, chọc đồ mít ướt khóc." Ôn Dư nói rồi, dịu dàng hôn lên khóe môi Diệp Kì Trăn, an ủi. Đôi môi vừa tách ra, Diệp Kì Trăn đỡ lấy cổ Ôn Dư, nhắm mắt tiếp tục hôn lên đôi môi cô ấy, mang theo tủi thân, chầm chậm hôn Ôn Dư, hôn thế nào cũng không thỏa mãn. Ôn Dư cúi đầu, đưa môi tới để Diệp Kì Trăn hôn, Diệp Kì Trăn muốn thế nào cũng được. Có nước mắt hòa vào giữa những đôi môi, mang theo chút mằn mặn. Dần dần, hai đôi môi quấn lấy nhau, chỉ còn lại ngọt ngào. "Ôn Dư." "Ừ." "Cậu thích tớ nhường nào thì tớ thích cậu nhường ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]