"Cho cậu tối hôm qua thể hiện! Tôi đưa cậu đến bệnh viện."
Mạc Vân Sam nắm lấy bàn tay lạnh như băng của hồ ly tinh, vừa tức vừa bất đắc dĩ, càng nhiều hơn là đau lòng.
"Không đi." Ân Như Ly kéo tay Mạc Vân Sam đặt trên bụng, "Cậu xoa cho tôi một lát là sẽ hết đau."
Mạc Vân Sam có chút ngạc nhiên, khóe môi cong lên, "Đại tổng tài, cậu đang làm nũng sao?"
"Cậu sẽ ở nhà chiếu cố tôi có đúng không?" Ân Như Ly tiếp tục nói.
Không cần hỏi, chính là đang làm nũng!
Mạc Vân Sam giơ một cái tay khác sờ sờ đầu hồ ly tinh, "Tiểu hồ ly muốn tôi ở nhà với cậu a?" Ngữ khí đó, hệt như đang dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
Ân Như Ly nắm lấy cái tay kia, thái độ cường thế nói: "Tôi còn cho rằng cậu phải chủ động chiếu cố vợ mình đang bệnh."
"Cậu như vậy một chút cũng không khiến nữ nhân kích phát ra tình thương của mẹ," Mạc Vân Sam đô đô miệng, "Cậu phải giống như tôi khả khả ái ái mới có người thương."
"......"
Tuổi này giả đáng yêu.....Làm người ta xấu hổ đến cong ngón chân.
Mạc Vân Sam hiển nhiên không biết suy nghĩ của vợ mình, tiếp tục nãi thanh nãi khí nói: "Hồ ly bảo bảo muốn chị dỗ em ngủ sao? Muốn thì phải làm nũng mới được nga!"
Ân Như Ly buông Mạc Vân Sam ra, khuôn mặt không có biểu tình, "Cậu đi đi."
???
Đây là ngữ khí gì?
Hai mắt Mạc Vân Sam một lớn một nhỏ, làm như là đang tự hỏi.
Hình như mình nghe ra được nồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-nan-lieu/458459/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.