"Ngoan, đừng nháo, ngủ thêm một lúc nữa."
Chất lượng video không rõ ràng, mặt mày của Ân Như Ly trong đó vẫn còn toát lên vẻ non nớt, đôi mắt nửa mở nửa khép, mê mang câu người.
"Còn ngủ còn ngủ, có phải cậu quên hôm nay là ngày gì rồi không?" Nơi máy quay không quay đến vang lên một giọng nữ tức giận.
"Đương nhiên là mình nhớ rõ, không phải tối hôm qua đã tặng quà cho cậu rồi sao?" Thanh âm của Ân Như Ly lười biếng, "Nếu không phải vì đưa phần đại lễ kia, mình cũng không mệt đến mức như vậy."
Mạc Vân Sam: "Cậu thật đúng là thiên hạ đệ nhất hỗn đản, rõ ràng là cậu khi dễ mình, sao lại thành quà cho mình?!"
Ân Như Ly: "Ngày hôm qua cậu nhận quà vui vẻ như vậy, sao hôm nay lại không nhận nữa?"
Mạc Vân Sam: "Xú hồ ly không biết xấu hổ, mình muốn chia tay cậu!"
"Chia tay?" Ân Như Ly nhướng mày, "Cậu bỏ tay của mình được?"
Một bàn tay xuất hiện trước ống kính, che miệng Ân Như Ly lại, "Cậu có thể câm miệng không!"
"Vậy cậu phải dùng phương pháp gì đó khiến mình câm miệng mới được."
Màn hình đong đưa vài cái, nguyên bản là hình người lại biến thành một màu đen như mực.
Ngay đó vang lên tiếng hô hấp giao hòa nhỏ vụn.
Video kết thúc, sau đó lại là vài đoạn video ghi lại hình ảnh các cô lúc còn.........
Trên sô pha trong phòng chiếu phim, Mạc Vân Sam lớn hơn mười mấy tuổi ấn xuống cảm xúc khác thường trong lòng, liếc người bên cạnh một cái, "Cậu muốn hồi ức lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-nan-lieu/458456/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.