Ăn cơm xong, Ân Như Ly thu dọn chén đũa lại liền đổi giày ra ngoài, chiều nay còn có một cuộc họp quan trọng, tính cả thời gian đi lại, một chút cũng không dư ra.
"Sau này giữa trưa cậu đừng trở về nữa, tôi cũng không phải là một mình thì không ăn cơm được." Mạc Vân Sam vẻ mặt ghét bỏ, "Trở về còn chọc tôi tức giận!"
Ân Như Ly đi qua, một tay đỡ sau đầu vợ mình, đặt một nụ hôn lên giữa trán nàng, "Kết hôn không phải là chuyện nhiều thêm một tờ giấy hôn thú đơn giản như vậy, còn phải nâng đỡ nhau cả đời, làm sao tôi có thể an tâm để vợ của mình đang bị thương ở nhà một mình được?"
"Bây giờ lời dễ nghe thì nói hết bộ này đến bộ khác, sao trước đó không nghe cậu nói thế đi!" Mạc Vân Sam bĩu môi, "Tôi xem như là hiểu rõ được một đạo lý rồi, không chiếm được mới là miếng bánh thơm, thứ có thể dễ dàng có được thì không còn thơm nữa!"
"Lời này của cậu không đúng." Ân Như Ly nói, "Tình yêu vợ dành cho mình tôi cũng rất dễ có được, nhưng tôi vẫn thấy nó rất thơm đấy thôi."
"Cậu lấy đâu ra tự tin như thế nói với tôi loại lời này! Nói cái gì mà tình yêu của tôi cậu có thể dễ dàng có được, con mắt nào nhìn thấy tôi biểu hiện là tôi yêu cậu hay là cái lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi nói tôi yêu cậu?!" Mạc Vân Sam hướng Ân Như Ly dùng sức thổi mạnh một hơi, "Thổi gió lạnh cho cậu tỉnh táo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-nan-lieu/458451/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.