Chương trước
Chương sau
Không có bất luận manh mối gì, ở trong một cái thành phố lớn thế này tìm một người không có bất luận công cụ liên lạc gì, hệt như mò kim đáy biển.
Thậm chí Ân Như Ly còn không biết Mạc Vân Sam chỉ là bị chuyện gì đó trì hoãn hay là bị người nào đó bắt đi, nếu như là cái thứ hai, vậy mục đích của người kia là gì?
Đã mấy giờ trôi qua, cô không hề nhận được bất kỳ một cuộc điện thoại tống tiền nào, cũng không có bất luận một đối thủ cạnh tranh nào gọi đến đàm phán, điều này cũng ý nghĩa cho việc ngay cả phương hướng tìm kiếm cũng không có.
"Ân tiểu thư, cô nghĩ kỹ lại xem gần đây trong cuộc sống có cái gì bất thường không? Lớn nhỏ đều được."
Người nói chuyện là nữ cảnh sát họ Triệu, vốn dĩ cô ấy đang được nghỉ phép, nhưng nhận được điện thoại liền đến rất nhanh.
Trước đó Ân Như Ly từng chiếu cố gia đình cô ấy rất nhiều, việc của đối phương, theo đạo nghĩa cô ấy không thể chối từ.
"Bất thường.....Bất thường....." Hai tay Ân Như Ly gắt gao nắm chặt, đốt ngón tay trắng đến dọa người.
Trong đầu cô đột nhiên trồi lên những lời Trang Ninh từng nói ở quán rượu.
Có lẽ, Trang Ninh đã sớm biết chuyện các cô kết hôn.
"Cảnh sát Triệu....." Ân Như Ly đem những gì mà mình hồi ức lại và đoạn đối thoại của mình với Trang Ninh nói cho nữ cảnh sát trước mặt nghe, ở thời điểm này, cô không có bí mật gì đáng giá để che giấu nữa.
Cảnh sát Triệu có không ít năm kinh nghiệm phá án, từ mấy chi tiết đó có thể đoán được rất có thể Trang Ninh đối với Mạc Vân Sam không chỉ đơn thuần là thưởng thức.
"Lần đầu tiên Trang Ninh và Mạc tiểu thư gặp mặt, cô ta đã để lộ ra mình là một fan có đúng không?" Cảnh sát Triệu hỏi.
Ân Như Ly gật đầu.
"Nghe xong vài lần đối thoại của Ân tiểu thư với Trang Ninh, tôi phát hiện kỳ thật Trang Ninh nói chuyện có tính công kích rất mạnh. Tôi cho rằng, công kích với cô thế này là dựa trên bất mãn một mình cô chiếm hữu được Mạc tiểu thư, cô ta nhiều lần nhắc đến chuyện cô là trở ngại trong việc làm diễn viên của Mạc tiểu thư, còn từng nói với cô lần công kích mạng trước đó là một lần cảnh cáo."
Cảnh sát Triệu hơi dừng lại, "Có lẽ không phải cô ta bất mãn với cô mà là bất mãn với Mạc tiểu thư. Loại tình huống này tôi đã từng gặp ở những fan cuồng, nếu thần tượng của họ công khai yêu đương, hơn nữa còn hưởng thụ đắm chìm trong mối quan hệ đó thì bọn họ sẽ cho rằng đối phương cô phụ sự ủng hộ của mình."
"Fan cuồng." Ân Như Ly lặp lại một lần nữa những chữ này.
Cô nghĩ đến việc Trang Ninh sẽ ngáng chân mình trên thương trường nhưng lại chưa từng nghĩ đến việc đối phương sẽ xuống tay với Mạc Vân Sam.
Cô sớm nên chú ý đến thân phận đặc thù của Mạc Vân Sam, mỗi thời mỗi khắc đều cần bảo vệ.
Tại sao lại không chú ý sớm một chút?
Ân Như Ly nắm chặt tay, muốn hung hăng đánh bản thân mấy cái.
........
Hơn mười phút sau.
Ân Như Ly đứng lên, khom người với cảnh sát Triệu, "Cảnh sát Triệu, cảm ơn cô đã giúp đỡ. Trước khi lập án, chỉ sợ là tôi phải dùng một số phương thức khác để tìm được vợ của mình, phiền cô đến một chuyến rồi. Nếu có manh mối gì khác tôi sẽ liên hệ cảnh sát ngay."
Nữ cảnh sát cũng đứng lên, vỗ vỗ bả vai Ân Như Ly, "Tâm tình của Ân tiểu thư tôi có thể hiểu được, nếu có nơi nào cần hỗ trợ thì có thể tùy thời liên hệ tôi."
Làm cảnh sát nhiều năm như vậy, loại chuyện này cô ấy nhìn thấy không ít, nhưng cho đến nay cũng chưa từng thấy có bất luận tín hiệu nguy hiểm gì, chỉ dựa vào suy đoán ai cũng không thể nói rõ được đối phương có đang gặp nguy hiểm hay không, có quyền có thế có thể vận dụng hết thảy thủ đoạn đi tìm, không quyền không thế cũng chỉ có thể tự mình tìm, hoặc là chờ đến khi có thể lập án. Nếu không cứ cảm thấy ai khả nghi liền báo cảnh sát, sẽ tạo thành lãng phí rất lớn đối với cảnh lực.
Mỗi khi gặp phải loại chuyện này, cô ấy cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
"Cảm ơn đã hiểu."
Ân Như Ly tiễn nữ cảnh sát rời đi, đóng cửa lại, ngã ngồi trên mặt đất.
Nếu cô biết cảnh giác sớm một chút, nếu cô không đối với Mạc Vân Sam lúc nóng lúc lạnh, có lẽ chuyện hôm nay đã không xảy ra.
Ân Như Ly không dám rút dây động rừng, trước tiên để Ada tìm người thông qua vệ tinh định vị trên bản đồ tìm kiếm các vị trí hiện tại của Trang Ninh, nhưng trong phạm vi thành phố A này nơi nào cũng có tín hiệu điện thoại của đối phương, ở ngoại ô thành phố cũng không thu hoạch được gì.
Trang Ninh ở thành phố A có nhiều sản nghiệp như vậy, không có lý nào lại làm ra chuyện bỏ trốn, rất có khả năng là đang ở một nơi che chắn được tín hiệu.
Phương pháp đơn giản nhất tự nhiên cũng chỉ có ôm cây đợi thỏ.
Bốn chữ này nói ra vô cùng dễ dàng, nhưng trên thực tế, Ân Như Ly ngay cả một phút đồng hồ cũng không ngồi yên.
.........
Mạc Vân Sam không biết bị điện giật bao nhiêu lần, sô pha bằng da dưới thân chi chít về cào cấu.
Sau không biết bao nhiêu lần cắn răng kiên trì, chống đỡ không được nữa liền ngất xỉu.
Trang Ninh đi vào phòng, cau mày.
"Em không nhớ những ngày còn đóng phim sao? Tôi cho em một sân khấu tốt như vậy, vì sao lại không cần?"
"Em là một tác phẩm nghệ thuật, không ai có thể độc chiếm em." Cô ta ngồi xổm xuống, cầm lấy mấy sợi tóc của Mạc Vân Sam trong tay, đặt lên mũi ngửi, "Cho dù tôi sinh ra ái mộ với em, tôi cũng sẽ không độc chiếm em, tôi muốn cho tất cả mọi người chứng kiến em làm thế nào từng bước từng bước một đứng lên đỉnh cao, làm thế nào từng bước từng bước một đạp những người khác dưới chân, em đừng khiến tôi thất vọng."
Trang Ninh đứng lên, ra khỏi phòng.
.........
Tín hiệu điện thoại của Trang Ninh một lần nữa xuất hiện trên bản đồ vệ tinh, nhưng mà định vị, là ở office building Điện ảnh Thiên Ninh.
Như tin tức bên trong công ty truyền ra, Trang Ninh đích xác đến công ty, giờ phút này còn đang họp với các lãnh đạo cấp cao.
Ân Như Ly đã sớm biết rằng Trang Ninh là một con rắn độc giảo hoạt, không dễ gì làm chuyện mạo hiểm, trắng trợn táo bạo như vậy, chính là biết chắc chắn người khác sẽ không thể làm được gì cô ta.
Nhân viên kỹ thuật đang loại trừ từng cái từng cái sản nghiệp trên danh nghĩa của Trang Ninh, để lộ ra địa phương có thể giấu người.
Cô chỉ có thể chờ.
Ân Như Ly cầm điện thoại, hai mắt trống rỗng. Không biết sao lại nhớ đến những lời mà Mạc Vân Sam còn nói chưa xong lúc sáng.
Vợ trước của vị đạo diễn kia là ai đây?
Ân Như Ly không nghĩ tới bản thân sẽ thật sự nhàm chán đến mức mở trình duyệt lên tìm tòi chuyện bát quái của một đạo diễn.
Nhưng kết quả, lại là ngoài dự đoán.
- ---------
Cao Hàn đang nghỉ ngơi trong lúc quay phim thì bị người gọi ra ngoài, biết được thân phận của người tới, cảm thấy ngoài ý muốn.
Ân thị muốn đầu tư vào một hạng mục phim điện ảnh, cố ý tìm cô ấy hợp tác, càng khiến cô ấy cảm thấy ngoài ý muốn hơn.
Đúng là trước kia Ân thị từng tham gia đầu tư vào ngành sản xuất phim ảnh, mấy năm nay ngành giải trí trong nước cũng trở nên hot hơn rất nhiều, nghĩ đến cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Ở bên ngoài nói chuyện không tiện, cô ấy liền lên xe cùng trợ lý tổng tài Ân thị.
"Đạo diễn Cao, kỳ thật lần này tôi tới tìm cô không phải là vì chuyện phim ảnh." Sắc mặt Ada ngưng trọng, "Trang Ninh là vợ trước của cô, đúng không?"
Can Hàn ngạc nhiên, không có phủ nhận.
Ada: "Tôi điều tra quá khứ của cô từ tin tức trên mạng, phát hiện cô và Trang Ninh từng kết hôn, cô cũng từng dùng tài khoản phụ của mình đăng tải một số dòng trạng thái giống như đang phát tiết những thống khổ áp lực bản thân đang có, những thứ đó có phải có liên quan đến vợ của cô không?"
"Những việc này chỉ sợ là không liên quan đến cô." Cao Hàn không vui.
"Đạo diễn Cao từng gặp mặt Mạc tiểu thư có đúng không? Trước khi gặp mặt, cô có biết Trang Ninh đối với Mạc tiểu thư không chỉ có mê luyến bình thường mà còn muốn thực hiện hành vi phạm pháp không?" Ada hùng hổ dọa người.
Cao Hàn nhíu mày, "Tôi đã gặp mặt Mạc tiểu thư, nhưng mà không rõ cô đang nói cái gì."
Ada tiếp tục nói: "Đạo diễn Cao là thật sự không rõ hay là giả vờ không rõ?"
Cao Hàn bực nói: "Rốt cuộc thì cô muốn nói gì? Tôi không muốn lãng phí thời gian ngồi ở đây nghe mấy chuyện kỳ quái!"
"Thực xin lỗi đã mạo phạm đạo diễn Cao, tôi cũng xuất phát từ bất đắc dĩ." Ada cẩn thận quan sát phản ứng của cô ấy, không giống như biết rõ mọi chuyện, lúc này mới nói lên ý đồ đến đây, "Kỳ thật tôi tới tìm đạo diễn Cao là bởi vì muốn tìm sự trợ giúp. Đạo diễn Cao từng có quan hệ hôn nhân hai năm với Trang ninh, hẳn chắc cũng có hiểu biết nhất định với cô ta, đúng không?"
Đồng tử Cao Hàn nhanh chóng co rút lại, môi cũng trở nên có chút trắng bệch.
...........
Thời điểm Mạc Vân Sam tỉnh lại, vẫn ở căn phòng trước đó, đèn trần lúc này đã sáng lên. Không có cửa sổ, đồng hồ treo trên vách tường cũng không chỉ đúng thời gian thực, nàng không phân biệt được rốt cuộc đã là mấy giờ rồi.
Không biết hồ ly tinh có phát hiện nàng mất tích không.
Nếu có, chắc rất là sốt ruột nhỉ.
Mạc Vân Sam nhìn trần nhà, trong lòng nghĩ, bảo cậu đối xử với tôi tốt một chút, xứng đáng sốt ruột!
Nhưng mà nghĩ nghĩ, đáy lòng lại dâng lên một tia sợ hãi.
Trang Ninh này phí khí lực lớn như vậy để hoàn nguyên lại căn phòng như trong phim, chỉ là vì nhốt nàng ở đây dựa theo mệnh lệnh của cô ta đóng phim sao?
Nếu thả nàng ra ngoài, nàng nhất định sẽ báo cảnh sát, Trang Ninh không phải không biết.
Hay là nói, Trang Ninh muốn nhốt nàng ở đây cả đời.
Mạc Vân Sam không nghi ngờ Trang Ninh không có năng lực này, ở nước ngoài, nàng không thiếu nghe những chuyện như vậy. Thế giới này, muốn để một người vô thanh vô tức biến mất, kỳ thật rất dễ dàng. Có lẽ một tháng sau, nàng sẽ vĩnh viễn trở thành người nào đó ngoài ý muốn mất tích nằm trên mục tin tức, thậm chí là ngoài ý muốn tử vong.
Mạc Vân Sam không có một chút sức lực, chỉ có thể nằm trên sô pha phát ngốc, ký ức bị giật điện trước đó như một đám mây đen, thỉnh thoảng thả ra tia chớp khủng bố, dọa nàng sợ đến run rẩy cả người.
Nếu như thêm một lần nữa, nàng thật sự không biết bản thân còn có thể kiên trì nổi không.
Có lẽ, nếu thêm một lần nữa, nàng sẽ giống như một con chó nghe lời.
Loại cảm giác này, không phải bất luận loại thống khổ nào trước kia có thể bằng được.
Thời gian dài không uống nước, cổ họng Mạc Vân Sam cơ hồ muốn bốc khói.
Hồ ly tinh, tôi muốn uống nước.
Hồ ly tinh, cậu sẽ tìm được tôi, đúng không?
Người trên sô pha cuộn thành một đoàn, trong đầu không ngừng xuất hiện những hình ảnh ngọt ngào trong quá khứ, tốt đẹp, ấm áp, dựa vào những thứ đó có lẽ còn có thể kiên trì thêm một đoạn thời gian nữa.
........
Sau khi cảnh sát Triệu rời đi cũng không nhàn rỗi mà là đến bệnh viện thăm tài xế lái xe kia, nói chuyện phiếm vài câu liền lộ ra thân phận cảnh sát, trong mắt đối phương hiện lên một chút kinh hoảng.
Tiếp tục truy vấn mới biết, tài xế nói anh ta thiếu một khoảng vay nặng lãi, cùng đường cho nên mới nhận tiền thay người ta làm việc.
Có được chứng cứ này, cảnh sát Triệu lập tức thông báo đến cục, yêu cầu xuất cảnh lực.
Ân Như Ly bên này cũng có tiến triển mới, dưới sự trợ giúp của Cao Hàn, nơi giấu Mạc Vân Sam cũng thu hẹp lại thành hai chỗ.
Nhận được điện thoại của cảnh sát Triệu, hai phương hội hợp, cảnh sát ở hai nơi đều triển khai lực lượng, phòng ngừa con tin bị chuyển đi.
Buổi chiều năm giờ, Trang Ninh ra khỏi cao ốc Điện ảnh Thiên Ninh, ngồi lên một chiếc ô tô màu đen.
Xe chở Ân Như Ly lặng lẽ theo sau.
Tuy rằng Mạc Vân Sam mất tích, càng ngày càng có nhiều chứng cứ chỉ về hướng Trang Ninh, nhưng giờ phút này cô ta có phải đang đi gặp Mạc Vân Sam hay không, không ai có thể bảo đảm.
Trang Ninh dám xuất hiện ở bên ngoài cũng ý nghĩa cho việc cô ta hoàn toàn có chuẩn bị, tùy tiện hành động ngược lại sẽ mang đến nguy hiểm cho Mạc Vân Sam.
...........
"Ảnh hậu của tôi, em ngủ lâu lắm rồi."
Trên loa truyền ra thanh âm của Trang Ninh.
Mạc Vân Sam giật mình một cái tỉnh lại, trong mắt bị kinh sợ lấp đầy.
Thanh âm nàng vừa nghe thấy, đại biểu cho bước chân của ác ma đang đến gần.
"Ngủ lâu như vậy, có phải đã nghĩ kĩ nên ngoan ngoãn nghe lời rồi không?" Thanh âm tạm dừng một lát, "Em không muốn biết rốt cuộc tôi muốn làm gì sao? Nếu em ngoan ngoãn nghe lời diễn một đoạn cho tôi xem thì tôi liền nói cho em biết tôi muốn làm gì."
"Cô càng muốn tôi nhả ra, tôi càng không theo ý cô. Vai ác tôi cũng từng diễn qua rồi, quăng mồi ra nhữ cá cắn câu, bằng vào chút kỹ xảo này muốn tôi chịu cô khống chế, còn kém xa lắm!" Thanh âm Mạc Vân Sam suy yếu, nhưng cũng không chút yếu đuối nào, cắn chặt răng, chuẩn bị tốt tinh thần đón một trận giật điện mới.
"Em cảm thấy tôi đang hại em sao? Tôi từ bỏ cơ hội một mình chiếm hữu em, muốn đẩy em lên đài cao mà hàng tỷ người ao ước, đây là tình yêu vĩ đại nhất trên thế gian này!"
"Đừng có lừa mình dối người, cô chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu biến thái của nội tâm thôi," Mạc Vân Sam cong môi, "Thật đáng buồn cũng thật đáng thương."
Một trận điện giật truyền đến, cảm giác đau đớn ở cổ tay so với trước đó mãnh liệt hơn rất nhiều.
Không riêng gì cổ tay, toàn thân đều hệt như bị kim đâm, da đầu trướng đến cơ hồ muốn vỡ ra, giống như giây tiếp theo đại não liền sẽ không còn chịu bản thân khống chế nữa.
Nàng rất muốn xin tha, nhưng mà không thể.
Đóng phim không riêng gì chỉ cần nhớ mỗi lời thoại, vì để giống với nhân vật nhất, nàng đã làm thử công khóa khống chế tinh thần, nàng biết, một khi bản thân thoái nhượng, Trang Ninh sẽ càng đòi hỏi nhiều hơn, bản thân cũng sẽ càng lui càng nhiều.
Linh hồn hiện tại của nàng không còn thuộc về riêng một mình nàng nữa, nó còn thuộc về vợ của nàng.
Cái linh hồn này phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh, chờ vợ tới cứu nàng.
........
Lúc đặc cảnh vọt vào phòng, người trên sô phân toàn thân đều là mồ hôi, gần như ngất đi.
Nhân viên an ninh trong viện đều là lính đánh thuê ngoại quốc, trước khi bọn họ vào được đây đã phải trải qua một phen đánh nhau kịch liệt mới bắt được hết tất cả người lại.
Nếu không phải trước tiên thiết kế mai phục ở chỗ này, tùy tiện vọt vào theo Trang Ninh, chỉ sợ là phải trả giá thảm trọng đại giới.
Mạc Vân Sam mơ hồ nghe thấy có người nói chuyện, hé mắt, chỉ có thể nhìn thấy mơ mơ hồ hồ bóng chồng lên nhau.
Một hồi lâu sau, một bàn tay lạnh lẽo cầm lấy tay nàng, ngay sau đó, một thân mình mềm mại ôm lấy nàng.
"Tôi tới rồi, thực xin lỗi, tôi tới chậm rồi, thực xin lỗi......"
Hình như là thanh âm của hồ ly tinh.
Mạc Vân Sam nỗ lực ngắm nhìn, nhưng còn chưa nhìn rõ người trước mặt đã ngất xỉu.
Những đau đớn mà trước đó nàng gánh chịu, có thể chống đỡ được đến hiện tại đã là một kỳ tích.
.........
Ngón tay Mạc Vân Sam hơi run lên, mí mắt chậm rãi mở ra.
Trong không khí tràn ngập mùi nước sát trùng, lúc trước nàng rất không thích loại mùi vị này, nhưng hiện tại lại cảm thấy phá lệ dễ ngửi.
Một nữ nhân nằm bò ở cạnh mép giường, mắt nhắm lại, tiều tụy, nhưng rất xinh đẹp.
"Vân tiểu thư!" Người ghé vào mép giường kêu lên sợ hãi ngồi bật dậy.
Mạc Vân Sam lập tức nhắm mắt lại.
Ân Như Ly liên tục thở dốc, bị giấc mơ dọa sợ không nhẹ.
"Vừa rồi tôi mới thấy cả người cậu toàn là máu, rất đáng sợ." Cô nắm chặt tay Mạc Vân Sam, đặt một nụ hôn lên đó, "Cảm ơn cậu vẫn còn ở nơi này."
Mạc Vân Sam vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đều.
Một cái tay khác của Ân Như Ly đặt lên tóc của Mạc Vân Sam, vuốt ve, vô cùng nhẹ nhàng.
"Khoảng thời gian trước là tôi hỗn đản, là tôi không biết tốt xấu. Chờ cậu tỉnh lại rồi, tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu gấp bội, bổ sung hết thảy những khuyết thiếu trong mười năm này, cho nên, cậu nhanh tỉnh lại có được không?"
"Vân tiểu thư, tôi yêu cậu, cậu có nghe thấy không? Cậu vẫn luôn muốn nghe, hiện tại tôi nói rồi, bằng vào phân tình yêu này của tôi, nhanh tỉnh lại cùng tôi về nhà, được không?"
"Cậu ngủ lâu như vậy rồi, đang mơ thấy gì vậy? Tôi muốn nghe cậu nói với tôi cậu đã mơ thấy gì, tôi cầu xin cậu nói cho tôi nghe, được không?"
Ân Như Ly mất khống chế, nước mắt một giọt lại tiếp một giọt rơi xuống chăn.
Mạc Vân Sam hôn mê một tuần, bác sĩ nói nếu thêm mười ngày nửa vẫn không tỉnh lại thì có khả năng sẽ trở thành người thực vật.
Vợ của cô kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu làm một người thực vật cho được?
Nhất định, nhất định, nhất định sẽ tỉnh lại.
Mạc Vân Sam mở mắt, ánh mắt mê mang: "Cô là ai?"
Ân Như Ly bỗng nhiên ngẫng đầu, nhìn thấy đối phương tỉnh lại vui sướng vô cùng để cô không còn bận tâm đến những chuyện khác nữa.
Cô ôm chặt Mạc Vân Sam, "Cảm ơn cậu đã tỉnh lại, cảm ơn!"
Trong mắt Mạc Vân Sam hiện lên một tia giãy giụa một lát, nhẹ nhàng đẩy Ân Như Ly ra, "Cô còn chưa nói cho tôi biết cô là ai, tại sao lại ôm tôi?"
Trong mắt tràn ngập đề phòng.
Ân Như Ly ngạc nhiên vài giây, thò lại gần hôn một cái lên khóe môi Mạc Vân Sam, "Tôi gọi chút cháo cho cậu, cậu ăn một ít, lâu rồi không ăn gì, chỉ có thể uống ít canh trước, nhẫn nại một chút."
Mạc Vân Sam ngồi dậy, trong mắt không chỉ có đề phòng mà còn có phẫn nộ.
"Cô có lễ phép không! Nào có ai mới gặp mặt lần đầu đã nhận người thân!"
"Ngoan, ăn chút gì trước." Ân Như Ly lấy từ trong túi giữ nhiệt ra một chén cháo đưa tới bên miệng Mạc Vân Sam.
Mạc Vân Sam chỉ chỉ lỗ tai của mình, "Chỗ này của cô bị điếc sao?"
Ân Như Ly bất đắc dĩ, "Tôi biết cậu đang nói đùa với tôi."
Mạc Vân Sam lắc đầu, "Cô không chỉ điếc, đầu óc còn có vấn đề."
"Cô nhỏ người tỉnh rồi!" Ở cửa truyền đến một giọng nữ trẻ tuổi.
"Tiểu Vũ a, con mau tới đây, chỗ này có một người bệnh tâm thần!" Mạc Vân Sam lấy chăn che trước người mình, xấu hổ và giận dữ đan xen, "Cô ta nhân lúc phòng bệnh không có ai liền vào đây vừa ôm vừa hôn cô nhỏ, mau báo cảnh sát bắt cô ta lại!"
Chất nữ Mạc Cảnh Vũ đi tới, kinh hỉ mới vừa rồi bị nghi hoặc thay thế.
Ngữ khí của Ân Như Ly nhu hoãn, nói: "Tại sao lại giả vờ không quen biết tôi, bởi vì đang giận tôi sao?"
Mạc Vân Sam bực bội gãi đầu, "Mới chạy khỏi tay một tên bệnh tâm thần lại gặp một tên bệnh tâm thần khác! Năm nay tôi phạm Thái Tuế à?!"
Mạc Cảnh Vũ giơ tay, "Cô nhỏ, đây là mấy?"
"Cô cô bị giật điện làm hôn mê chứ không phải là bị choáng váng, đây là năm chả lẽ lại không biết?" Mạc Vân Sam liếc mắt xem thường.
Mạc Cảnh Vũ chỉ chỉ chính mình, "Vậy con là ai?"
Mạc Vân Sam nhíu mày, "Con một câu cô nhỏ, hai câu cô nhỏ còn hỏi cô cô con là ai, có phải con hoài nghỉ chỉ số thông minh của cô cô không?"
Mạc Cảnh Vũ chỉ về hướng Ân Như Ly, "Vậy đây là ai?"
Kiên nhẫn của Mạc Vân Sam cũng hao hết, xoa xoa giữa mày, nỗ lực đè nén ngọn lửa nói: "Không phải cô nhỏ vừa nói cô ta là một tên bệnh tâm thần rồi sao, con không báo cảnh sát bắt cô ta lại còn ở chỗ này hỏi đông hỏi tây, chờ đến khi cô ta phản ứng lại chạy trốn, không phải là cô nhỏ phải ngậm bồ hòn sao?!"
Vừa nói xong liền ôm chặt cánh tay Ân Như Ly, "Đúng vậy, tôi không thể để cô chạy!"
Mạc Cảnh Vũ lại hỏi: "Vậy cô nhỏ còn nhớ chuyện phát sinh trước đó không?"
"Có một fan cuồng giam cô cô lại bắt cô cô diễn kịch...." Trong đầu Mạc Vân Sam hiện lên hình ảnh căn phòng kia, không tự giác rút người lại, một chữ cũng không nói nên lời.
"Đừng nghĩ, đừng nghĩ nữa." Ân Như Ly ôm Mạc Vân Sam tiến vào trong lòng ngực, đau lòng lại không biết nên nói như thế nào cho phải.
Mạc Vân Sam hòa hoãn lại, lại lần nữa đẩy Ân Như Ly ra, nắm lấy gối đầu lên che trước người mình, kinh sợ nói: "Có phải cô cũng là fan cuồng không?!"
"Cậu....." Trong mắt Ân Như Ly hiện lên bi thương, "Cậu thật sự không nhớ tôi sao?"
Mạc Vân Sam lắc đầu.
Nhìn thấy hồ ly tinh như vậy, nàng đau lòng.
Nhưng xú hồ ly không biết quý trọng sớm một chút, xảy ra chuyện rồi mới hối hận, phải để nếm mùi đau khổ một phen mới biết được cuộc sống hạnh phúc không dễ gì có được!
Mạc Cảnh Vũ nhìn một màn trước mặt hình như đã từng gặp ở đâu rồi, như đang suy tư gì.
Vị hôn thê của cô ấy cũng giả vờ quên mất một số thứ như vậy.
Nhưng mà biểu hiện của cô nhỏ lại có vài phần giống thật.
Ân Như Ly lại cầm tay Mạc Vân Sam một lần nữa, hết sức ôn nhu: "Tại sao nhớ người khác lại không nhớ ra tôi?"
"Tôi đã nói là không quen biết cô rồi, cô đừng phiền tôi như vậy có được không!" Cảm xúc Mạc Vân Sam càng thêm dữ dội.
Mạc Cảnh Vũ cúi người cầm lấy cái tay đang ở trong tay Ân Như Ly, "Ân tổng, cô nhỏ bị kích thích, có lẽ là di chứng để lại sau khi bị thương, đừng quá bức bách cô nhỏ. Có tôi ở đây là được rồi, cô trở về nghỉ ngơi một chút đi."
"Nhưng mà ------"
"Ân tổng, cô nhỏ hiện tại rất yếu ớt, tôi là chất nữ của người, tôi có nghĩa vụ bảo hộ cô nhỏ." Thái độ Mạc Cảnh Vũ cường ngạnh.
"Tôi là vợ cô ấy, có nghĩa vụ ở lại chỗ này chiếu cố cô ấy." Tầm mắt Ân Như Ly chuyển hướng về phía Mạc Vân Sam, một bước cũng không nhường.
"Vợ?"
Hai người khác trăm miệng một lời.
Chuyện Mạc Vân Sam và Ân Như Ly kết hôn tới hiện tại vẫn còn là bí mật, Mạc Cảnh Vũ thật sự rất kinh ngạc.
"Không có khả năng! Tôi là ảnh hậu quốc tế, không có khả năng hiện tại kết hôn!" Mạc Vân Sam túm chất nữ che trước người mình, "Cô ta đang lừa con, con còn không nhanh chóng báo cảnh sát đi!"
Ân Như Ly cắn răng nói: "Tôi có giấy hôn thú!"
Mạc Cảnh Vũ đi về trước một bước, "Chuyện cô nhỏ tỉnh lại chắc bác sĩ vẫn còn chưa biết, có lẽ Ân tổng nên đi tâm sự với bác sĩ trước đi, tôi sẽ ở chỗ này cùng cô nhỏ."
Thời điểm cô ấy đưa Ân Như Ly ra phòng bệnh, trộm nói bên tai đối phương, "Con giúp người tìm hiểu."
Ân Như Ly quay đầu liếc mắt nhìn Mạc Vân Sam, xoay người rời đi.
Mạc Cảnh Vũ ngồi cạnh mép giường, "Cô nhỏ nói thật cho con biết, có lẽ con còn có thể đánh yểm trợ cho người. Cái chiêu giả vờ mất trí này lỗi thời rồi."
"Thật vậy sao? Cô cô còn cảm thấy mình đã nghĩ được một chiêu vô cùng tuyệt diệu nữa kìa!" Mạc Vân Sam gãi gãi cằm, "Xác thật cáo già không tin lắm."
"Vậy con cảm thấy cô nhỏ nên báo thù như thế nào?"
"Kỹ thuật diễn của cô nhỏ không tồi, diễn tốt hơn vị hôn thê của con." Mạc Cảnh Vũ bất đắc dĩ thở dài, "Nhưng mà có hơi ấu trĩ."
"Con kết hôn còn có hôn lễ! Cô cô kết hôn cái gì cũng không có!" Mạc Vân Sam ngã lên người chất nữ, "Tiểu Vũ, cô cô thật sự thảm a!"
"Cô nhỏ kết hôn chuyện lớn như vậy cũng không nói với con." Mạc Cảnh Vũ cười lạnh, "Con thấy quan hệ cô cháu chúng ta gần như sắp kết thúc rồi."
"Cô cô mới chạy khỏi miệng hổ, con nhẫn tâm đối xử với cô cô thế sao!" Mạc Vân Sam lắc lắc cánh tay Mạc Cảnh Vũ, "Xem chuyện cô cô dạy vị hôn thê của con nhiều tư thế như vậy, không phải, là tri thức, con giúp cô cô nghĩ xem nên làm thế nào để cáo già kia nhận rõ được sai lầm của mình đi!"
"Chuyện của trưởng bối, tiểu bối nhúng tay thì kỳ lắm." Mạc Cảnh Vũ đứng dậy, đi tới cửa, vừa lúc đụng phải Ân Như Ly tiến vào.
Cô ấy dùng âm lượng mà Mạc Vân Sam có thể nghe được nói: "Cô nhỏ không mất trí nhớ, chỉ là muốn một cái hôn lễ thôi."
"Cái tên bạch nhãn lang này!" Mạc Vân Sam vừa động một cái, trước mắt liền biến thành màu đen, một hồi lâu mới hòa hoãn lại.
Ân Như Ly vài bước đỡ lấy Mạc Vân Sam, đau lòng nói: "Sau này thân thể tốt rồi cậu muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, hiện tại ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ trị liệu, nha?"
Mạc Vân Sam trừng mắt nhìn chất nữ, "Đi ra ngoài, cô nhỏ không muốn thấy con!"
Mạc Cảnh Vũ cúi đầu, "Con chờ ở bên ngoài."
Bác sĩ đến làm một số kiểm tra cơ bản cho Mạc Vân Sam, nhìn chung thì không có vấn đề gì, vừa rồi choáng váng là bởi vì nằm trên dưỡng mấy ngày chưa ăn uống gì dinh dưỡng không cân đối, tĩnh dưỡng vài ngày thì sẽ chuyển biến tốt.
Nói ngắn gọn, điện giật không lưu lại di chứng gì, về nhà bổ sung thêm dinh dưỡng là được.
Sau khi bác sĩ rời khỏi đây, Mạc Vân Sam có chút thất vọng, nếu như nghiêm trọng chút......
Nàng đột nhiên bị Ân Như Ly ôm vào trong lòng ngực.
"Tôi yêu câu, sau này cậu muốn nghe bao nhiêu lần cũng được, tôi yêu cậu, một lần hai lần ba lần, cậu muốn nghe một vạn lần tôi cũng sẽ nói đến khi nào cậu chán thì thôi."
"Tôi mới không muốn nghe cậu nói! Dựa vào cái gì cậu nói tôi phải nghe, dựa vào cái gì luôn là tôi đuổi theo cậu, dựa vào cái gì phải để tôi gặp nguy hiểm rồi cậu mới nguyện ý nói với tôi rằng cậu yêu tôi!"
Được một câu hứa hẹn kia, toàn bộ ủy khuất của Mạc Vân Sam rốt cuộc cũng có thể phát tiết ra.
Nếu không có lần ngoài ý muốn này, bản thân trước khi hồ ly tinh nói ra những lời này đã muốn từ bỏ thì phải làm sao bây giờ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.