Hai người cách một cái điện thoại giằng co, Mạc Vân Sam lại muốn đánh trống lui quân trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc này, "Xin chào, cho hỏi là ai vậy?" Bên trong điện thoại truyền đến thanh âm quả thực là của Ân Như Ly.
Mạc Vân Sam mím môi, khóe miệng giương lên, nỗ lực che giấu khẩn trương trong lòng, mở miệng nói: "Là tôi, nghe tiếng hẳn có thể biết được là ai? Là tôi hỏi giám đốc xin số điện thoại của cô."
"Ừm, có việc?" Lời nói của Ân Như Ly ngắn gọn, chỉ có thanh âm từ trong ống nghe truyền đến, ngay cả tươi cười cũng không thể nhìn thấy, trông có vẻ càng thêm phần xa cách.
"Tôi....Không phải cô nói nếu tôi không thể nguôi giận thì sẽ tự mình đến phục vụ tôi sao? Khi dễ tôi một người lang thang lâu ngày không về nước, khách sạn của các cô hẳn là nên xin lỗi tôi, hiện tại tôi bị tác dụng chậm cho nên lúc này mới bắt đầu cảm thấy không được tổng tài như cô tự mình đến phục vụ thì sẽ rất mất mát." Mạc Vân Sam ngạnh cổ bắt đầu nói dối.
"Mạc tiểu thư muốn tôi phục vụ như thế nào? Phục vụ cá nhân còn chưa đủ sao?" Trong ống nghe truyền đến thanh âm bỡn cợt của Ân Như Ly.
Mạc Vân Sam cười nhạt: "Cô có biết xấu hổ hay không? Để cô phục vụ bên cạnh, người chịu thiệt là tôi đó có được không!"
"Chịu thiệt?" Người ở đầu dây bên kia ý cười càng sâu, "Mạc tiểu thư hẳn chỉ là dùng tay tôi thôi cũng không chịu thiệt gì, tôi nghĩ so với mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-nan-lieu/458356/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.