Ánh mặt trời rực rỡ khiến Lạc Tranh cảm thấy chói mắt. Nàng khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, bốn bề đều là màu trắng cùng màu phấn hồng ấm áp. Nàng chưa từng sử dụng các gam màu này, cho dù là nhà hay trang phục cũng vậy. Nơi này cũng không phải biệt thự, cũng không phải là nơi nàng quen thuộc. Rốt cục đây là đâu?
Đầu nàng có chút đau nhức, dưới ánh mặt trời chói chang lại càng thêm nhức nhối, từng dây thần kinh không ngừng giật giật liên hồi. Quái lạ, nàng nhớ là mình bị thương ở sau lưng cùng cánh tay, sao giờ này đầu cũng lại đau như vậy?
Ánh mắt vô lực có chút rã rời, lại lơ đãng nhìn về phía bóng dáng hai người đàn ông ở chỗ ban công đằng xa. Khung cảnh này khiến nàng cảm thấy như có thiên đường trên mặt đất vậy. Lạc Tranh nhìn cũng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy ánh mặt trời chiếu rọi xuống hai người đàn ông đó tạo t
hành cảnh sắc cực kỳ mê người...
Hai người đàn ông đó dường như đang nói chuyện phiếm, giọng của họ rất nhỏ khiến nàng nghe không rõ. Cả hai đều mặc áo sơ mi trắng, bộ trang phục cắt may khéo léo càng tôn lên vóc dáng cao lớn mạnh mẽ. Ánh mặt trời chiếu xuống thân hình họ như tạo thành một vầng hào quang mờ ảo, đem khuôn mặt họ phản chiếu không rõ ràng lắm nhưng cũng không khó để nhận ra dung mạo đẹp đẽ của hai người đó thật sự khiến phụ nữ không thể nào quên. Một gương mặt cương nghị đầy tà mị, mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-loi-moi-cua-boss-than-bi/2401832/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.