Sự quan tâm của Quý Hựu Ngôn làm Cảnh Tú ấm lòng, cô ngồi thẳng lưng, nhìn Quý Hựu Ngôn, nhẹ nhàng nói: "Tôi không hề có ý che giấu, vậy cậu có muốn hỏi không?"
Mắt Quý Hựu Ngôn lóe sáng, cô lấy trán mình cọ trán Cảnh Tú, thành thực đáp: "Muốn."
Cảnh Tú hôn chóp mũi cô, nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh.
Quý Hựu Ngôn sợ đối phương hiểu nhầm bèn nói với giọng thành khẩn: "A Tú, nếu nói chẳng để tâm chút nào thì sẽ là nói dối, nhưng điều mà tôi để bụng nhất chính là việc tôi từng khốn nạn rồi bỏ lỡ cậu. Bây giờ tôi muốn biết chỉ bởi tôi muốn biết hết thảy mọi thứ liên quan đến cậu mà thôi."
Cảnh Tú 'ừm' một tiếng, cắn môi, lời ít ý nhiều: "Đám cưới của tôi và Tống Văn Ngạn chỉ là tấm chắn mà thôi, anh ấy thích đàn ông."
Miệng Quý Hựu Ngôn hơi hé mở, dường như cô đã quên cả chớp mắt, phản ứng rõ ràng đầy kinh ngạc. Tâm trí cô thoáng qua rất nhiều ý nghĩ hỗn loạn, đầu tiên là khiếp đảm, sau đấy là mừng rỡ, cuối cùng là căng thẳng và bi ai.
"Tại sao?" Cô tìm lại được thanh âm của mình.
Hôn nhân nào phải trò đùa, tiếp nhận cưới giả cũng đã đồng nghĩa với việc tự nhốt mình vào khuôn khổ, buông bỏ mọi khả năng đến với cuộc sống hôn nhân cùng hạnh phúc thực sự. Đây không phải điều cô hi vọng sau khi đã chấp nhận rời xa Cảnh Tú.
Cảnh Tú rũ mi, đáp với âm lượng bé đến độ không mấy dễ nghe: "Bởi vì không phải cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982697/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.