"Sao chị biết thế?" Diêu Tiêu hỏi hộ điều Quý Hựu Ngôn thắc mắc.
Ý cười của Cảnh Tú nhạt đi, cô đưa mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh trả lời: "Người đi đằng trước mình đang cầm theo túi mua đồ kìa, chị đoán thôi."
Sau khi qua chỗ rẽ, họ có thể thấy hai người lớn tuổi đang sánh bước bên nhau, trên tay mỗi người xách theo hai chiếc túi in logo siêu thị to và rõ ràng.
Diêu Tiêu luôn miệng khen Cảnh Tú quan sát tinh tế, Lâm Duyệt cũng dẻo mỏ phụ họa, Cảnh Tú thì chỉ cười nhạt, sau đó liếc nhìn Quý Hựu Ngôn với vẻ mặt không chút biến sắc.
Quý Hựu Ngôn vuốt mũi cô, mỉm cười bảo: "Mắt trông sáu hướng, tai nghe tám phương, lợi hại quá."
Cảnh Tú thầm thở phào nhẹ nhõm, cô lườm Quý Hựu Ngôn rồi xoay người sải bước đi nhanh, giả bộ không vui nhắc nhở: "Vẫn đang đi ngoài đường đấy."
Ngữ khí Quý Hựu Ngôn nhẹ nhàng an ủi: "Trời tối rồi mà, không ai để ý đâu."
Cô bị bỏ lại sau Cảnh Tú hai bước, nhìn chiếc bóng cao gầy của Cảnh Tú ngày một kéo dài dưới ánh đèn đường khiến đau xót trong lòng ngày một nhiễm lên đuôi mày.
Trong bóng tối, lại còn với khoảng cách xa như vậy, chỉ nhìn không thôi thì sao Cảnh Tú có thể dám chắc như vậy chứ? Những lời mà con người ta bật thốt khi ở trong trạng thái hoàn toàn thả lỏng mới thường là những lời chân thật nhất.
Lồng ngực Quý Hựu Ngôn như bị một thứ gì đó nặng nề đè ép, ngột ngạt tới mức khó thở.
Thật ra bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982689/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.