Sóng mắt Cảnh Tú dập dờn, cúi đầu mắng Quý Hựu Ngôn, "Cưỡng từ đoạt lý."
Hai tay đã giam giữ eo cô của Quý Hựu Ngôn khẽ run, mập mờ đáp, "Vậy cậu có cần món quà đáp lễ không?"
Cảnh Tú định trả lời là không, nhưng khi cô trông thấy vẻ thấp thỏm mơ hồ trong đôi mắt Quý Hựu Ngôn thì ngữ khí lại mềm nhũn, chuyển sang trêu chọc, "Cậu khát khao được đón nhận như vậy sao?"
"Cũng không hẳn." Quý Hựu Ngôn phủ nhận một cách đàng hoàng và trịnh trọng, "Chủ yếu còn phải xem người được tặng là ai nữa."
"Chỉ mình cậu mà thôi." Cô ghé sát bên tai Cảnh Tú, hơi thở tựa hoa lan, "Cậu chỉ cần đứng trước mặt tôi, không cần làm gì mà tôi đã muốn hiến dâng toàn bộ bản thân cho cậu rồi."
Hơi nóng ấm theo lỗ tai bò xuống đáy lòng, nhịp thở Cảnh Tú vất vả lắm mới bình phục được giờ lại tiếp tục rối loạn.
"A Tú, tiếp nhận được không?" Quý Hựu Ngôn vẫn đang dụ dỗ bên tai cô với chất giọng trầm khàn cực kỳ quyến rũ. Đối phương khẽ hôn vành tai Cảnh Tú, sau đó từ từ trượt xuống dưới, hôn đến chiếc cằm nhẵn nhụi, rồi sau đó là cần cổ non mềm...
Cảnh Tú chịu đựng hết nổi. Cô hơi ngửa người về đằng sau, trốn tránh khỏi nụ hôn của Quý Hựu Ngôn.
Quý Hựu Ngôn nhìn cô, ánh mắt nóng rực lửa tình.
Cảnh Tú cắn môi. Cô quyết định thỏa hiệp, "Trước khi tôi..." Vừa mới lên tiếng, cô lập tức phát hiện thanh âm của mình hiện tại quá mức mềm yếu. Thế là cô bèn vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982660/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.