Quý Hựu Ngôn trở về từ dòng hồi tưởng, nhận ra nét ảm đạm cố giấu mình từng vô cùng quen thuộc trong ánh mắt ẩn sau hàng mi dài của Cảnh Tú. Cô luống cuống khi hiểu rằng có lẽ Cảnh Tú đã hiểu lầm nguyên nhân mình yên lặng.
"A Tú." Cô vội vàng lên tiếng, "Không phải như cậu nghĩ đâu."
Nhưng sắc mặt đối phương khó coi như thế cơ mà, không phải như vậy thì còn có thể thế nào chứ? Sương mù vây kín đôi mắt Cảnh Tú.
Mặc kệ là trước đây hay hiện tại, Quý Hựu Ngôn vẫn luôn né tránh và ruồng rẫy sự trợ giúp của cô như thể nó là rắn là rết.
Người khác cho Quý Hựu Ngôn cơ hội sẽ khiến cô ấy vui mừng cảm kích, nhưng cơ hội mà cô dành cho Quý Hựu Ngôn lại chỉ làm Quý Hựu Ngôn cảm giác lòng tự trọng bị sỉ nhục. Nhưng rõ ràng bọn họ mới là hai người thân mật gắn bó nhất mà, vậy thì việc cần nhất là giúp đỡ lần nhau, cùng đồng cam cộng khổ mới phải chứ?
Cảnh Tú chìm trong đau khổ trong suốt một quãng thời gian dài thật dài. Cô không biết rốt cuộc mình nên làm gì mới có thể trân trọng Quý Hựu Ngôn, dành cho Quý Hựu Ngôn tình yêu chân thành nhất hay phải làm gì để cứu vớt tình cảm vốn đang cực kỳ lung lay bất ổn của hai người.
Cô tôn trọng lòng tự trọng của Quý Hựu Ngôn, chấp nhận để Quý Hựu Ngôn làm ngơ, chấp nhận để Quý Hựu Ngôn lệch lạc khỏi những mong muốn thuở ban đầu, bán nhạc chuyển sang diễn xuất cùng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982622/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.