Quý Hựu Ngôn biết cuộc hội thoại ban nãy để ai nghe được người ta cũng sẽ đánh giá mình là kẻ toan tính. Cảnh Tú có hoài nghi cô cũng chẳng đáng trách chút nào. Có điều lời trào phúng thốt lên từ miệng Cảnh Tú khiến trái tim Quý Hựu Ngôn nhói đau.
Cổ họng đặc quánh, cô nhịn không nổi phải hỏi Cảnh Tú, "Cậu nghĩ tôi là người như vậy sao?" Thực ra cô biết mình không có tư cách hỏi.
Cảnh Tú vuốt ve miệng chiếc cốc, nhàn nhạt hỏi ngược lại, "Vậy cậu cảm thấy tôi nên nghĩ như thế nào?"
Ánh mắt Quý Hựu Ngôn toát ra cảm giác bi thương nồng đậm xen lẫn nỗi thất vọng. Cảnh Tú nhìn cô, năm ngón tay cầm cốc nước dần siết chặt. Trầm mặc hai giây, Cảnh Tú nói tiếp, "Tôi biết rồi, việc cậu giúp tôi thanh minh làm rõ mọi chuyện xuất phát từ sự chân thành của cậu. Kể cả khi tôi có nói lời khó nghe, cậu vẫn hỗ trợ tôi, tôi còn phải cảm ơn cậu đây."
Đôi mắt buồn bã của Quý Hựu Ngôn chợt bừng sáng.
Cảnh Tú liếc nhìn đi chỗ khác, ngữ khí bình tĩnh, "Nhưng những tính toán của cậu bây giờ cũng là thật lòng mà." Trái tim hò hét động viên cô tin tưởng Quý Hựu Ngôn, nhưng trí não lại khiến niềm tin của cô bị lay động. Kế hoạch chu toàn như vậy nếu không do thực sự ngấm ngầm mưu tính mà ra thì lại thuận miệng quá mức tưởng tượng rồi?
Đồng tử Quý Hựu Ngôn lại ảm đạm. Cô nhận ra Cảnh Tú tỏ vẻ thản nhiên không thèm để ý, bàn tay siết chặt lấy điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-kha-dai/982602/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.