Vì xác nhận dược lực của lần này, Đông Phương Ly liên tục mấy ngày liền đều đến Vân Tiên sơn bồi Ngư Nhược Nhi nháo, chính là trải qua khế bán thân ngày đó, Ngư Nhược Nhi từ trong đáy lòng liệt y vào dạng cừu nhân lớn nhất, thường cố ý xem nhẹ sự tồn tại của y.
Sáng sớm, mọi người đều tự xuất môn kiếm tiền, Ngư Nhược Nhi cũng nhàn tản xuất môn ‘mượn’ tiền.
Ngẫu nhiên, mọi người sẽ cho Hùng Ngũ cùng xuống núi ‘mượn’ cùng hắn, nhưng nếu gặp thời điểm bận rộn, hắn sẽ tự đi một mình.
Này cũng là nguyên nhân bọn họ lấy một ngọn núi không người, đường trên Vân Tiên sơn cơ hồ là không có ai đi qua, bọn họ nếu tiếp tục tử thủ, lúc đó chẳng phải bị chết đói sao.
Dù sao cha Ngư Nhược Nhi khi còn sống cũng đã gác kiếm về vườn, bọn họ bất quá chỉ là kéo dài ý niệm này thôi, đổi nghề làm mới có cái ăn.
Mặc dù thế, nhưng bọn hắn cũng không yên tâm cho Ngư Nhược Nhi ngu ngốc vào thành, nếu không may bệnh tình tái phát, tiến tới dọa người thì phải làm thế nào a? Chẳng bằng cho hắn tiếp tục làm sơn tặc, dù sao nơi này đến tên ăn mày cũng không có, hắn muốn cướp thì cướp của ai. Nói lại, ngọn núi này tuy khá lớn, nếu là đi lạc họa may còn tìm ra được, nhưng ra ngoài thì tìm làm sao.
Ngư Nhược Nhi luôn luôn rời đi đầu tiên, cho dù hắn hay quên nhiều thứ, nhưng cũng không có ngoại lệ.
Hắn mới đi ra không bao lâu, Hùng Ngũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tinh-dan-ai/1319400/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.