Bạch Ngọc Đường tới bây giờ đều không nghĩ rằng, đời mình, vẫn còn có thể gặp lại Triển Chiêu, khi còn sống.
Triển Chiêu, ở hai năm trước, y đã chết rồi…
Bạch Ngọc Đường ngồi ở cửa sổ nhã gian đối diện đường phố của Quân Mẫn lâu, dưới cửa sổ, người đi đường vội vã tới lui, bất động thanh sắc, giống như không có chuyện gì xảy ra, lại làm Bạch Ngọc Đường phải siết chặt chén rượu trong tay.
Nếu là A Mẫn, chắc phải ra vẻ khác, dù sao, nàng luôn để Triển Chiêu trong tim.
Bạch Ngọc Đường mím môi, tiếp tục dính tầm mắt vào trên người thanh niên mặc trường san màu xanh lam, dắt tay tiểu hài nhi, bộ dáng chừng ba tuổi trên đường phố.
Là người giống người, hay còn là…
Bạch Ngọc Đường chợt nốc một ngụm Nữ nhi hồng, nhưng hắn cũng không dám phi qua cửa sổ đi hỏi cho ra nhẽ.
Triển Chiêu y hai năm trước, đã đi rồi…
Mặc dù hắn từng có một khoảng thời gian không tiếp nhận nổi việc ấy, nhưng lúc này, hai năm sau, hắn đã xem chuyện kia, thành sự thật.
Triển Chiêu đã chết.
Nhưng, lại nghĩ lại, chứng cứ chuyện Triển Chiêu đã chết, tựa hồ cũng chỉ có thanh Cự Khuyết đã gãy thay thế Triển Chiêu hạ táng mà thôi, những cái khác, không tìm ra được.
Không có xác Triển Chiêu, thậm chí, cả Bàng Thống ở bên cạnh Triển Chiêu lúc ở chiến trường, cũng chỉ thấy một bóng hình ngã xuống.
Khi đó, Triển Chiêu chắc chưa chết.
Sau đó, đột nhiên xuất hiện bão cát, vì vậy, không thể tìm ra thi thể của Triển Chiêu.
Chuyện đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/93990/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.