Vừa tới, tình hình rất yên ổn.
Triển Chiêu nhẹ nhàng nhấp một miếng Quân Sơn Ngân Châm, không nói gì nữa.
Bạch Ngọc Đường bĩu môi, đưa tay bao bọc cả tay lẫn chén trà trong tay người đối diện, một chút lạnh lẽo tỏa ra từ lòng bàn tay khiến hắn nhẹ cau mày, lấy đi chén trà trong tay Triển Chiêu, “Em thế mà thật bình tĩnh…”
Hèn gì sau khi em biết mình mất trí xong, vẫn không làm gì cả…
Bạch Ngọc Đường vẫn luôn mặc định trong lòng là vậy nhưng ngoài miệng lại không dám nói gì.
Mặc dù bây giờ Triển Chiêu nhìn qua giống như cái gì cũng không quan tâm, nhưng hắn với Triển Chiêu biết nhau đã lâu rồi, tính tình người kia hắn dĩ nhiên rõ, có rất nhiều rất nhiều chuyện, tuy y trông như không để ý, nhưng thực tế lại rất cố chấp, nếu ngày nào đó y cố chấp muốn tìm lại quá khứ của mình, cho dù có lời dặn dò của Diệp Thời Tích, cũng chưa chắc ngăn được y.
Bạch Ngọc Đường mím môi, cứng rắn nuốt những lời đã leo tới miệng xuống, đổi thành những lời khác, “Trà đã lạnh vậy tồi, sao em còn uống?”
Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường, hiện tại đang đàng hoàng ngồi trong Tụ Nghĩa Sảnh của Hãm Không, chờ hai huynh đệ Đinh gia tới.
Bạch Ngọc Đường vẫn cứ không ưa người của Đinh gia, hơn nữa, trong lòng hắn ít nhiều gì vẫn còn tự trách, lúc đó nếu không phải mình nổi tính trẻ con, chỉ vì một danh hiệu “Ngự miêu”, chạy tới Khai Phong đạo tam bảo, chỉ sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861085/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.