Chủ bộ phủ Khai Phong thở dài, tay trái là chi tiêu mấy ngày nay của phủ Khai Phong, tay phải là một cây bút lông, nhìn mấy dòng, rồi vung bút lên giấy.
Trời lạnh, tiền chi tiêu liền tăng, quan phục cũng phải đổi thành đồ mùa đông, nếu là vũ nhân thì thôi, mấy người da thô thịt dày như Triệu Hồ thỉ không có gì đáng ngại, đại nhân tuy nhìn như than, bỏ vào trong lửa xem như ấm áp nhưng dù sao cũng chỉ là giới văn sinh, cho dù ngài ấy ở trên đường triều không sợ gì, thì về lại trong phủ cũng phải cho thư phòng ngài ấy thêm noãn lò.
Công Tôn tiên sinh ngẩng đầu, xoa xoa cái gáy hơi tê vì xem sổ sách quá lâu, lại vô ý nhìn qua cánh cửa sổ thấy được cửa phòng đóng chặt.
Cánh cửa kia, cũng y như ngày xưa, được đóng chặt.
Điểm khác biệt, là ngày xưa nơi đó có người, người đó tới mùa đông vô cùng sợ lạnh, mà bây giờ, bên kia trống vắng, đã lâu rồi không ai hỏi han.
Bất tri bất giác cũng đã qua lâu như vậy…
Hai năm trôi qua, phủ Khai Phong tới bao nhiêu người, lại đi bao nhiều người, Công Tôn Sách đều nhớ rõ, trí nhớ của ông vốn dĩ vô cùng tốt, nhưng người không cách nào quên đi nhất, thủy chung chỉ có một người kia.
Người kia, lúc nào cũng mỉm cười, nhìn thấy mình, sẽ thanh cạn gọi một câu, “Công Tôn tiên sinh”.
Người kia, luôn nghĩ tới an nguy của đại nhân, tranh thủ lúc đại nhân mới mang y vào phủ Khai Phong, đã chọn ngay cái phòng gần thư phòng nhất, nói là có thể nhanh chóng chạy tới.
Công Tôn tiên sinh cười một tiếng, ông nhớ, lúc cậu bị thương mình luôn phải bất đắc dĩ càu nhàu một câu, “Cái đứa bé này”, mà cậu ấy sẽ bĩu môi, ấu trị nói một câu, “Tiên sinh, ta không nhỏ”.
Chẳng qua là a, chẳng qua là…
Công tiên sinh chăm chú nhìn cửa phòng đang đóng, ánh mắt thâm sâu.
Đứa bé kia, vẫn không thể tránh khỏi phần đen tối trong quan trường, cuối cùng chỉ lấy được kết quả như vậy.
Thiên hựu… Đại Tống…
Công Tôn tiên sinh nhẹ nhàng thở dài, tay bất giác run lên, vô thức để lại một vệt mực trên cuốn hồ sơ, từ từ lan ra mặt giấy.
“Ai da, chết…”
Công Tôn tiên sinh thở nhẹ một tiếng, gác bút, nhưng bất kể làm sao, vệt mực đó vẫn ngoan cố bám lại trên cuốn sổ.
Rất nhiều chuyện, không cách nào làm lại.
Công Tôn tiên sinh vẫn đang thở dài, lại nghe được tiếng cửa thư phòng bị gõ, trong giọng nói ôn nhuận còn nguyên của Vương Triều lộ ra chút kích động, “Công Tôn tiên sinh, Triển công tử tìm tới.”
Triển công tử…
Nghe tới cái tên này, Công Tôn Sách khựng lại, đầu tiên nghĩ tới, chính là thanh niên năm đó đi ra chiến trường sau đó không trở về nữa, ngay cả mộ của cậu ta, cũng phải dùng bội kiếm năm đó của cậu thay thế.
Nhớ lại, càng làm ông thêm đau lòng.
Đứa bé kia, chẳng bao giờ để ý tới an nguy bản thân, chiến trường không so được với ân oán giang hồ, cần là bày bình bố trận, kinh nghiệm binh lính, mà võ nghệ tinh xào kia, tuy có thể có tác dụng, cuối cùng lại không có tác dụng lớn đến thế, theo Bàng Thống nói, chỉ cần nhiều kinh nghiệm, thì cho dù có là lính quèn thôi, cũng có thể chạy trốn khỏi tay đối phương tướng quân.
Triển Chiêu luôn quật cường như vậy, có lẽ lúc đầu y còn nghĩ, một mạng mình đổi lấy ba tên đội tướng đối phương, vẫn còn đáng giá…
Cuối cùng nhớ ra, đứa trẻ đó đã không còn nữa rồi…
Công Tôn Sách bước tới cửa mở ra, nhìn về ánh mắt còn mang dấu ấn vui vẻ, hồng hồng, “Vương Triều, cậu mới bảo Triển công tử sao?”
Vương Triều dùng sức gật, “Không sai, chính là Triển công tử.”
Giống như sợ mình nói chưa đủ rõ, Vương Triều lại giơ hai đầu ngón tay ra với Công Tôn Sách, “Là hai vị Triển công tử.”
Tim Công Tôn Sách càng đập nhanh hơn, nhưng vẫn không dám nghĩ quá nhiều.
Hai vị Triển công tử.
Ít nhiều sẽ gợi lên cho người ta vài chuyện, nhưng, nhưng…
Ở đâu ra hai vị, một vị trong đó, không phải là đã đi rồi sao?
Công Tôn Sách lắc lắc đầu, nhẹ cau mày.
Đã tháng chín rồi, vì sao còn nóng tới vậy?
Công Tôn Sách hít sâu một hơi, rõ ràng chuyện đã sớm biết, vì sao tới giờ vẫn hi vọng một kết cục khác với ban đầu?
Rõ ràng, đều đã hạ tác…
Nhưng, nhưng…
Ngoài Cự Khuyết đã đứt đôi, thì đâu còn chứng cớ chứng minh Triển Chiêu đã mất đúng không?
Công Tôn Sách cảm thấy, trong lòng mình lại giấu một chút hi vọng tuy biết là không thể nhưng vẫn không chịu tán đi.
Cho dù chỉ là hi vọng…
Công Tôn Sách khoát tay với Vương Triều một cái, “Mời vào đi, học trò ra khách sảnh chờ họ…”
Ông vẫn còn rất để ý tới, “Hai vị Triển công tử” kia.
Công Tôn Sách tự mình pha một ấm trà.
Ông còn nhớ rõ, Triển Chiêu năm đó là người yêu trà, cậu không giống với đám Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ hay mấy nha dịch trong phủ Khai Phong, một khi dính rượu là kéo không động, rót ừng ực vào bụng, thái độ của cậu với rượu là có thể có, có thể không.
So sánh với đám vũ sinh thô mãng kia, Triển Chiêu không giống, y nhìn qua là một người văn nhã, có khi còn văn nhã tới mức một văn sinh như Công Tôn Sách cũng tự thấy không bằng.
Ông còn nhớ sau khi án Thái tử năm đó kết rồi, trong phòng Triển Chiêu phát ra tiếng tiêu nhàn nhạt, không biết thổi cho ai nghe, có thể là chính y, có thể, là A Mẫn cô nương đang tạm trú ở trong phủ Khai Phong.
Một bình Công Tôn Sách pha là Quân sơn ngân châm.
Là trà Triển Chiêu năm đó thích nhất.
Người đến phải là huynh trưởng của Triển Chiêu, còn một Triển công tử khác…
Công Tôn Sách tự đoán, có lẽ y còn một huynh trưởng khác, hay là đệ đệ?
Tự giễu cười, rõ ràng đã bắt đầu hi vọng, nhưng vẫn không dám nghĩ tới hướng đó.
Y có lẽ, chính là Triển Chiêu.
Công Tôn Sách không ngờ, một lời của mình lại đúng.
Người tới đúng là Triển Lâm, còn có nữ nhân áo tím nửa năm trước vừa xuất hiện ở phủ Khai Phong để lấy di vật cuối cùng của Triển Chiêu để lại, trong tay nữ nhân có bồng một tiểu hài nhi khả ái, còn có Bạch Ngọc Đường, còn có, còn có…
Chóp mũi Công Tôn Sách chợt cay.
Ông không nghĩ tới, trong đời mình ông còn có thể gặp lại thanh niên ôn nhuận dịu dàng gọi ông “Công Tôn tiên sinh”.
Ông không biết vì sao tới giờ y mới bằng lòng xuất hiện trước mặt ông, nếu hồi trước Diệp Thời Tích đã tới phủ Khai Phong rồi, vậy khi đó chắc y cũng đã tốt rồi…
Với người học y như ông mà nói, Diệp Thời Tích là loại người hết sức mâu thuẩn.
Y thuật nàng vô cùng tinh xảo, trong Trung Nguyệt hiện đã có ít người có thể so sánh với nàng, nàng từng bị người Thần Y cốc phản bội, người như thế mà mất đi, đúng là đáng tiếc, đồng thời, nhân mạng trong tay nàng cũng không ít, tuy đa phần đều là người đáng chết, nhưng là do nàng giống như rất ghét nam nhân, cho nên, mạng những người không đáng chết trên tay nàng chỉ sợ cũng không ít…
Cơ mà, bất kể nói sao, nếu có nàng ở đây, kịp thời cứu được Triển Chiêu ở biên cương, vậy…
Có lẽ, kể từ lúc Diệp Thời Tích xuất hiện ở phủ Khai Phong, kể từ lúc biết Diệp Thời Tích có quan hệ với Triển Chiêu, thì ông đã hi vọng, có lẽ sẽ có ngày, Triển Chiêu sẽ sống sờ sờ đứng trước mặt mình.
Vậy mà, sau khi tỉnh táo lại, Công Tôn Sách liền phát hiện ra có gì không đúng.
Triển Chiêu theo sau Triển Lâm, có cái gì đó hết sức không đúng.
Phủ Khai Phong, với Triển Chiêu mà nói, phải là nơi hết sức quen thuộc, y đã từng sống ở đây mấy năm, vì bảo vệ đại nhân, nhưng bây giờ, y trông có vẻ hết sức xa lạ.
Thật sự là lạ…
Năm đó, lúc Triển Chiêu quyết định đi theo đại nhân, cũng chính là đúng tuổi này, có lẽ lớn hơn một tí, cụ thể thì Công Tôn Sách đã không nhớ rõ nữa, ông với Triển Chiêu sống chung cũng ba bốn năm, lần đầu họ gặp nhau, y còn là một thiếu niên, tới khi y đi rồi, y hẳn phải gọi là thanh niên.
Mà người trước mắt, phải gọi thiếu niên, so với Triển Chiêu lần đầu gặp, giống y như đúc.
Công Tôn Sách há miệng, nhưng như thể thất thanh, nói gì cũng không nói được, chỉ có thể kinh ngạc nhìn Triển Lâm.
Người là do hắn mang tới, vậy chỉ có hắn mới có thể cho ông một lời giải thích.
Triển Lâm nhìn bình trà đặt trên bàn, không khách khí ngồi xuống, “Đã lâu không gặp Công Tôn tiên sinh, đây là bào đệ, Triển Chiêu.”
Tới đây, Công Tôn Sách hoàn toàn bình tĩnh.
Trong lời Triển LÂm nghe ra, Triển Chiêu đúng là đã quên đi tất cả về phủ Khai phong, hơn nữa, thái độ Triển Lâm rất rõ ràng, hắn không muốn để Triển Chiêu nhớ lại bóng tối nơi quan trường này nữa.
Đây cũng là tự nhiên, trong quan trường Triển Chiêu bị bao nhiêu khổ, hắn thân là huynh trưởng làm sao có thể không biết?
Mặc dù ngoài mặt hắn cũng không nói gì, nhưng, tự ông biết, Triển Lâm năm đó đã lén lút động tay động chân nhiều lần, bất kể là Bao đại nhân hay còn là Bàng thái sư, đều thu được cảnh cáo từ vị này,
Hai vị đại thần đương triều, hiếm khi nhìn nhau cười khổ.
Vị Triển công tử này, thật là bênh người nhà.
Bàng thái sư không dưới một lần giận dữ với đại nhân, “Bao hắc tử, vì sao ngươi cứ phải mang Triển Chiêu vào trong quan trường? Làm hại bổn Thái sư cứ phải chịu sự cảnh cáo của tên kia!”
Quan Trường tăm tối, rất nhiều chuyện không phải mình muốn là điều khiển được, cũng khó trách vì sao Triển Lâm khổ tâm như vậy.
Công Tôn Sách thở dài, thay họ rót trà, “Quả thật đã lâu không gặp, Triển công tử, Triển…”
Hai chữ “Hộ vệ” cứng lại trong họng một hồi lau, vẫn bị gượng ép nuốt xuống, nụ cười Công Tôn Sách mang theo chút đau khổ, “Nhị công tử…”
Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, hai năm rưỡi trước đã chết trận nơi biên cương, thánh chỉ đã hạ, mộ xây xong đã lâu, làm sao còn ai dám nói một chữ “Không”.
“Không biết lần này Triển công tử tới đây để nói chuyện gì?”
Công Tôn Sách không tin Triển Lâm tới đây chẳng qua là cho ông thấy Triển Chiêu một chút, để họ biết, “Triển Chiêu còn sống”, hôm nay khi Triển Chiêu đã không nhớ rõ chuyện Phủ Khai Phong, thì Triển Lâm không thể để tất cả mọi người ở Biện Lương biết chuyện của Triển Chiêu mới phải.
Triển Chiêu khó khăn lắm mới rời khỏi quan trường, đời nào Triển Lâm để y trở lại?
Triển Lâm cười, cười thật tự tại, nhưng lời hắn nói ra, lại làm người ta mất tự nhiên.
Hắn nói, “Lần này Triển mỗ tới, là để báo thù.”
Công Tôn Sách sợ hết hồn, hắn đến tìm ai báo thù?
Ông chợt nhớ ra, lúc đầu khi Diệp Thời Tích tới lấy đồ Triển Chiêu để lại, cũng là bộ dáng hết sức giận dữ, mang khí thế, “Thù này không báo không phải quân tử”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]