Trời quả nhiên càng lúc càng lạnh.
Chủ bộ phủ Khai Phong thở dài, tay trái là chi tiêu mấy ngày nay của phủ Khai Phong, tay phải là một cây bút lông, nhìn mấy dòng, rồi vung bút lên giấy.
Trời lạnh, tiền chi tiêu liền tăng, quan phục cũng phải đổi thành đồ mùa đông, nếu là vũ nhân thì thôi, mấy người da thô thịt dày như Triệu Hồ thỉ không có gì đáng ngại, đại nhân tuy nhìn như than, bỏ vào trong lửa xem như ấm áp nhưng dù sao cũng chỉ là giới văn sinh, cho dù ngài ấy ở trên đường triều không sợ gì, thì về lại trong phủ cũng phải cho thư phòng ngài ấy thêm noãn lò.
Công Tôn tiên sinh ngẩng đầu, xoa xoa cái gáy hơi tê vì xem sổ sách quá lâu, lại vô ý nhìn qua cánh cửa sổ thấy được cửa phòng đóng chặt.
Cánh cửa kia, cũng y như ngày xưa, được đóng chặt.
Điểm khác biệt, là ngày xưa nơi đó có người, người đó tới mùa đông vô cùng sợ lạnh, mà bây giờ, bên kia trống vắng, đã lâu rồi không ai hỏi han.
Bất tri bất giác cũng đã qua lâu như vậy…
Hai năm trôi qua, phủ Khai Phong tới bao nhiêu người, lại đi bao nhiều người, Công Tôn Sách đều nhớ rõ, trí nhớ của ông vốn dĩ vô cùng tốt, nhưng người không cách nào quên đi nhất, thủy chung chỉ có một người kia.
Người kia, lúc nào cũng mỉm cười, nhìn thấy mình, sẽ thanh cạn gọi một câu, “Công Tôn tiên sinh”.
Người kia, luôn nghĩ tới an nguy của đại nhân, tranh thủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861049/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.