Triển Lâm hơi híp mắt, bối rối nhìn cánh cửa bị Triển Chiêu đột ngột mở ra, chỉ có thể thở dài, “Tiểu Chiêu, chuyện này đại ca tự biết phân tấc, đệ tạm thời không cần quản nhiều…”
“Ca, mặc dù em không rõ hai năm trước đã xảy ra chuyện gì khiến Cự Khuyết gãy, nhưng, em cũng không phải người có thể bị ai khống chế cũng được, cho dù không có kiếm cũng có sao đâu, hơn nữa, kiếm như Cự Khuyết làm sao có thể tùy ý tìm là có được?” Triển Chiêu rốt cuộc dời xuống tầm mắt, nhìn qua trông thật bất đắc dĩ, “Huống chi, đại ca huynh vốn bận bịu như thế, làm sao có thể để huynh phân tâm vì em được?”
Ngoài cửa Bạch Ngọc Đường cười tự tại.
Chính là nói, chuyện này giao cho Bạch gia gia là được rồi, không nhọc Triển đại thiếu gia phí tâm.
Nghĩ một chút, Bạch Ngọc Đường cũng bước ra, tới trước Triển Chiêu, sắc mặt tự tiếu phi tiếu, “Triển thiếu gia, đã lâu không gặp a…”
Bạch Ngọc Đường thấy tình huống hiện tại của Triển Lâm, có lẽ không biết đầu mối trên tay mình, cho nên cười càng thêm vui vẻ.
Thanh kiếm này chính là nguyên nhân quan trọng để quan hệ của mình với Triển Chiêu tiến thêm một bước, tại sao lại muốn đem đầu mối này nói với Triển Lâm? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm a…
Triển Lâm từ khi thấy Bạch Ngọc Đường xuất hiện trước mắt mình, sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi.
Mặc dù hắn đã sớm biết Bạch Ngọc Đường với em trai bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-tich-thu/2861033/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.