Ám muội Huyền Vô Hàn nhận được tin tức rất mau, từ Tư Noãn điện đến Vạn Hoa Đường, ngồi kiệu cũng mất gần nửa canh giờ. Nói như vậy, hắn rõ ràng là vận nội kình, dùng khinh công chạy tới. Thực làm cho người ta ngoài ý muốn. Hắn vừa tiến vào tẩm điện, đã nghe đến một cỗ thanh lương hương khí. Ảnh vệ báo lại Vạn Hoa Đường đi mời Ngự y, hắn liền mất hồn mất vía chạy đến, thậm chí đi được nửa đường liền vứt kiệu, đề khí chạy đến. Vừa bước vào tẩm điện, hắn dĩ nhiên có chút hối hận, chính mình đã qua tuổi dễ xúc động, về tình về lý cũng không nên lỗ mãng như vậy. Chính là, ngửi được hương khí này, đôi mắt hắn chợt lóe, loại mùi này, hắn tuyệt đối không xa lạ gì, năm đó Vân Ly bị bệnh đậu mùa quanh thân cũng là loại hương này, chẳng lẽ… Bịch một tiếng, cửa nội điện bị người một cước đá văng, Huyền Vô Hàn vẻ mặt lạnh lùng, rất nhanh tìm được Tô Vũ Lâm đang ngồi trên giường, đảo mắt liền nhìn thấy hắn lộ ra cổ cùng cánh tay, trên da che kín điểm đỏ thật nhỏ. Loại này tương tự tình cảnh làm cho hắn ngực nhói đau năm đó, há mồm lại nói không ra lời. Đến khi đem lời trong miệng khó khăn nói ra thì đã muốn khàn khàn. “Hắn… Lại bệnh đậu mùa sao?” Không phải nói trị liền sẽ không tái lại sao? Như thế nào còn có thể… Như là thật vất vả có một tia an ủi, lại bị người hung hăng vạch vết sẹo ra, liền cảm thấy trước mắt biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-khoai-lai-khau-khau/2129250/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.