Tiêu Hòa che đầu, hắn phát hiện dùng óc “nghe” ầm ĩ hơn nhiều so với dùng lỗ tai, hơn nữa cảm thụ được tâm trạng của đối phương càng rõ ràng hơn.
Những lời này chỉ có Tiêu Hòa nghe được, mọi người ở đây chỉ thấy sắc mặt vị Viêm đại nhân kia trở nên khá âm trầm.
Viêm Chuyên vươn tay kéo Tiêu Hòa, thuận tiện kéo luôn người ta ra sau mình.
F nhảy dựng lên, nhanh chóng tiến vào trạng thái công kích. Mân Côi nhân cơ hội này chuồn ra khỏi lòng F.
Viêm Chuyên khinh thường nhe nhe răng.
Tiêu Hòa bước sang phải một bước, thò mặt ra, cười ngượng ngùng với F, lập tức nói với kẻ đang chắn đường phía trước: “Khụ, Tiểu Viêm, F là do tôi mời tới, cậu ta giúp…”
Nói còn chưa dứt lời, thân người cao lớn đã tiếp tục ngăn cách tầm mắt giữa F và hắn.
“…tôi một việc lớn. Ê, chắn cái gì mà chắn, ông đây không được gặp người khác sao?” Tiêu Hòa khó chịu duỗi ngón tay chọc chọc cái lưng rắn chắc của thanh niên trước mặt.
Thân hình cao lớn không hề nhúc nhích, dường như quyết tâm không cho một người một xà gặp nhau.
“Tôi hỏi cậu, chuyện kia làm xong chưa?” Tiêu Hòa lại chọc. Ừm, cảm giác không tệ. Ra sức chọc chọc hai cái.
Viêm Chuyên cau cau mày, mặc cho Tiêu Hòa tác quái ở phía sau, chỉ lạnh lùng nhìn F.
Cút!
F bưng lấy đầu nhảy dựng lên, thét to: “Hèn hạ hèn hạ! Mi xấu xa giống ông già mặt vàng, khiến ta đau đầu! Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-dong-hanh-he-liet/2892407/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.