Tiêm Đầu khiếp sợ uy quyền, ngoan ngoãn chạy tới.
“Chi chi, lão Đại, có gì phân phó?”
Tiêu Hòa xoa xoa cái lỗ tai, chẳng lẽ ngủ mới vài ngày thực sự ngủ thành di chứng rồi sao? Hay vẫn còn đang nằm mơ? Tại sao lại cảm thấy mình có thể nghe hiểu một con chuột đang nói gì nhỉ?
Ảo giác. Chắc chắn là ảo giác!
“Tiêm Đầu, tao biết mày là đứa trẻ ngoan mà, tao có một chuyện vô cùng quan trọng muốn nhờ mày làm. Có thể làm được không?” Tiêu Hòa nâng Tiêm Đầu lên lòng bàn tay, hòa ái nói với nó.
“Lão đại, cứ nói đi. Không phải là tìm kim cương chứ? Có thể, nhưng đừng cho Viêm đại nhân biết nha.”
Tiêu Hòa máy máy mắt, đột nhiên buông Tiêm Đầu ra, nghiêng đầu vỗ vỗ tai.
Tiêm Đầu không biết hắn đang làm cái gì, nhìn hắn vỗ trái vỗ phải, sau đó lại lắc lắc đầu, cuối cùng rất nghiêm túc nhìn về phía nó.
Tiêm Đầu bò lên đùi Tiêu Hòa, ngồi xổm trên đầu gối chờ đợi hắn sai bảo.
Tiêu Hòa mở miệng, quay đầu hướng về phía phòng bếp kêu: “Viêm tiểu yêu, cảnh cáo mày, từ nay về sau không được tiếp tục trực tiếp nói chuyện trong đầu nữa. Ông mày nếu có u não xuất hiện ảo giác nghe nhầm, tất cả đều do mày hại!”
Trên tay Viêm Chuyên thấm đầy bọt xà phòng, ló ra lần nữa, y lại làm sai cái gì?
“Được rồi, tiếp tục rửa chén đi. Làm cho sạch sẽ vào, nhớ rõ cả đáy chén cũng phải rửa đấy.” Tiêu lão đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-dong-hanh-he-liet/2892376/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.