Viêm Chuyên nắm chặt Tiêu Hòa không cho tiến lên một bước.
Cảnh tượng trước mắt y cũng thấy lần đầu tiên.
Con robot nhỏ đối với y mà nói là một loài khác mà y hoàn toàn chưa tiếp xúc, sinh vật kết hợp với máy móc, y chỉ mới học qua nội dung liên quan, nhưng ví dụ chân thật vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Không thể nhìn thấu nó, chỉ biết là con robot đồ chơi trước mắt có thể hoạt động, hơn nữa có thể có suy nghĩ riêng của chính mình, toàn bộ là nhờ sinh vật trong đầu cùng với con chip trong thân thể nó. Nhưng ba thứ này tại sao lại kết hợp cùng một chỗ, hơn nữa sinh ra dị biến thì không rõ.
Hiện giờ, đáp án dường như ngay tại trước mặt.
Công tác chuẩn bị toàn bộ đều làm tốt.
Mân Côi ngẩng đầu nhìn lên trời, thì thào như đang nói gì đó. Tiếp theo lăn bánh xe, đi tới bên cạnh hai người Tiêu, Viêm.
Nó sớm đã phát hiện ra bọn họ, nhưng thấy bọn họ không có ý quấy rối hay ngăn cản, nó cũng mặc cho bọn họ đứng trên địa bàn của mình. Huống chi cái kẻ lợi lại chết tiệt kia ở đó, nó có muốn đuổi cũng đuổi không được.
Ầm ầm ──!
Oành ──!
Tiếng sấm giống như nổ vang ngay trên đỉnh đầu. Nếu không có Tiểu Viêm ở bên người tăng thêm dũng khí, Tiêu Hòa chỉ sợ sớm đã ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cuối cùng chớp bị dẫn tới vùng cỏ dại kia.
Một mảng tia lửa sáng lên, vô cùng xinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-dong-hanh-he-liet/2892346/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.