“Thật là náo nhiệt.” Tiêu lão đại khoanh tay, phun một hơi từ trong lỗ mũi.
Tiêm Đầu cảm thấy xem nhân loại cãi nhau rất nhàm chán, đã sớm lủi mất tăm.
Viêm Chuyên giống như muốn chuồn, nhưng mà Tiêu tiểu nhân lại coi y là bức tường mà dựa vào, mới vừa đẩy ra lại dựa tiếp.
“Bọn họ tới làm ầm ĩ nhiều lần rồi.” Giọng nói non nớt có chút quái dị vang lên bên chân Tiêu Hòa.
Tiêu Hòa cúi đầu nhìn xuống.
Hai đứa trẻ con bé xíu chỉ cao tới eo hắn cũng bắt chước khoanh tay nhìn về đám người lớn kia.
Tiêu Hòa bĩu môi, hắn ghét trẻ con, nhất là cái loại miệng còn hôi sữa này.
“Này mấy nhóc, đang giờ học tụi bay chui ra ngoài làm gì? Còn không mau về lớp đi!”
Viêm Chuyên nhíu mày, tên này nói chuyện với trẻ con mà cũng hung như vậy.
“Tiểu Viêm, tiểu quỷ, già rồi nhíu mày không sao, muốn mới hai mươi tuổi đầu đã đầy nếp nhăn hả?”
“Ngu ngốc! Cái này gọi là lãnh khốc hiểu chưa? Bây giờ nữ sinh đều thích dạng này.” Thằng quỷ nhỏ mặc đồng phục, tóc lỉa chỉa nói chuyện cũng rất chói tai.
“Ông chú này chắc chắn là không có bạn gái.” Một cô bé có mái tóc mềm mại như tơ ngẩng đầu cười ngọt ngào với Viêm Chuyên.
Viêm Chuyên ngó ngó con bé.
“Nếu có thì cũng là xem mắt mà kết hôn. Đối phương chắc chắn không phải đi bước nữa thì là gái lỡ thì!”
Thằng nhóc mất hứng đẩy đẩy con bé: “Đồ ngốc! Đừng có cười với người lạ hồn nhiên như vậy, cẩn thận bị bắt đem bán bây giờ!”
Tiêu Hòa tức chết, trẻ con quả nhiên là đáng ghét mà! Đánh chết hắn cũng sẽ không sinh con!
Viêm Chuyên bỗng nhiên vươn tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
Cô bé ngẩng đầu lại cười ngọt ngào.
“Lâm Lâm, cái đồ ngu ngốc này! Ê! Không được đụng vào Lâm Lâm!”
Tiêu Hòa vui vẻ, tiến về phía trước vò loạn cái đầu lỉa chỉa của thằng nhóc một trận. Oắt con này tuy nhỏ, lá gan lại thật sự lớn. Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người dám giương nanh múa vuốt với Tiểu Viêm như vậy.
“Làm cái gì thế? Biến thái biến thái!”
“Buông Hùng Hùng ra!” Cô bé được gọi là Lâm Lâm thấy Tiêu Hòa bắt nạt bạn mình, xông lên há mồm liền cắn.
“Này này này! Con nhóc chết tiệt, mày làm gì thế? Tiểu Viêm mau kéo nó xuống!”
Viêm Chuyên nhìn nhìn con nhóc treo tại cánh tay Tiêu Hòa, lại ngó ngó Tiêu tiểu nhân bị cắn tới kêu gào ầm ĩ, lắc đầu.
“Mày lắc đầu là có ý gì?” Tiêu Hòa giận dữ.
Ngươi nhìn là biết.
Thằng bé bị xoa đầu bên này càng không dễ chọc, thừa dịp Lâm Lâm cắn Tiêu Hòa, giãy khỏi tay hắn, quay lại thượng cẳng chân hạ cẳng tay với hắn.
“Biến thái biến thái! Đánh chết tên biến thái này!”
“Tức, tức chết tao!” Tiêu Hòa tức tới giậm chân, đừng nhìn bọn nó nhỏ, đánh vào người vậy mà rất đau, thế nhưng hắn lại chẳng thể thực sự xuống tay với hai đứa bé này.
Tâm trả thù của thằng nhóc rất nặng, một cước đá về phía đầu gối Tiêu Hòa.
Viêm Chuyên nhíu mày một cái, đi tới túm lấy cổ áo thằng bé.
Cú đá hiểm độc trượt qua người Tiêu Hòa.
Hai cái chân nhỏ xíu đạp loạn trên không trung, Viêm Chuyên cảm thấy thú vị, nắm lấy thằng bé thuận tay ném đi.
Vừa vặn có người trong đám náo loạn không ai can nổi bên kia chú ý tới một màn này.
“A!”
Tiêu Hòa cũng hoảng sợ.
Nhóc con tuy rằng đáng ghét, nhưng Tiểu Viêm xuống tay cũng thật không hề biết nặng nhẹ chút nào.
“Rầm!”
Thằng bé bị quăng lăn tới vài vòng trên mặt đất.
“Này! Các người đang làm gì đấy?”
Tốt rồi, bây giờ ngay cả bảo vệ trường học cũng chú ý tới.
Một đám người vốn đang cãi cọ ầm ĩ tới mức sắp đánh nhau, có một nửa đã chạy lại phía này. Nhất là hiệu trưởng Lý Duẫn, vừa nhìn thấy có người làm hại tới học sinh của mình ngay tại cổng trường, nhất là khi phóng viên còn đang ở đây, gấp đến độ đầu bốc khói, lập tức sải bước chạy vội tới —— mà cũng không ngoại trừ khả năng hắn ý đồ muốn đổi mục tiêu sang bên này nhằm thoát khỏi sự quấy rầy của Trần gia.
Lúc Lâm Lâm phát hiện bạn mình bị nhấc lên liền buông Tiêu Hòa ra, nhìn thấy thằng bé bị quăng ngã, thì “Oa” một tiếng khóc lớn ngay tại chỗ.
“Mày có ngu không vậy! Muốn dạy dỗ thì đét đít vài cái là được rồi, cần gì trước mặt nhiều người ném nó như thế, nếu bị thương, mày đền nổi sao?” Tiêu Hòa thấy chuyện bé xé ra to, gãi gãi đầu, đi đến bên người Viêm Chuyên thầm thì.
Viêm Chuyên đối với tâm lý hám lợi của tên tiểu nhân này đã quá quen thuộc, chẳng phải là sợ đền tiền sao?
Cầm cánh tay bị cắn của Tiêu tiểu nhân lên nhìn nhìn, đúng như dự đoán, vì có quần áo bảo vệ, chỉ để lại hai cái dấu hồng hồng, nhưng mà trên tay áo lại có thêm mấy cái lỗ nhỏ.
“Ui da! Răng nanh con nhóc này sắc thật!” Tiêu Hòa lúc này mới chú ý tới tay áo bị cắn rách, thật là đau lòng mà.
Nếu ngươi bị thằng nhóc kia đá trúng, ngươi sẽ biết quần áo bị cắn thành mấy lỗ cũng thật sự chả thấm tháp gì.
Viêm Chuyên cũng chán rước phiền toái trên thân, lại càng ghét bị một đám người vây quanh kêu kêu gào gào. Y đi tới xách thằng nhóc bị ngã lên, thuận tay sờ sờ cô bé đang khóc oa oa bên cạnh.
Tiêu Hòa trợn mắt, không biết tại sao, hắn cảm thấy được Tiểu Viêm dường như đối đãi với hai tiểu quỷ này có chút đặc biệt.
Kỳ diệu là, cô bé lập tức nín khóc, mà thằng nhóc bị Viêm Chuyên xách lên trong nháy mắt đã trở nên ngoan ngoãn rất nhiều.
“Các người là ai? Tới trường học của chúng tôi làm gì?” Hiệu trưởng Lý Duẫn lớn tiếng chất vấn, vươn tay muốn kéo hai đứa trẻ về phía sau mình.
Viêm Chuyên trưng ra bộ mặt không liên quan gì tới ta. Tiêu Hòa ho khan một tiếng, không còn cách nào khác, thời điểm này chỉ có dựa vào ta đây ra tay mới ổn thỏa.
“Cái kia…”
“Hiệu trưởng Lý, anh ấy là anh hai con, còn chú kia là bạn anh ấy. Anh hai nghe được tin tức, lo lắng cho con nên chạy tới coi.” Tiếng trẻ con non nớt ngọt ngào vang lên, nước mắt trên mặt Lâm Lâm vừa mới nãy còn oa oa khóc cũng không biết chạy đâu hết, đi qua giữ chặt lấy tay áo hiệu trưởng chớp đôi mắt to tròn giải thích.
Tâm can Lý Duẫn nhất thời mềm thành quả hồng nhũn, cúi người, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Lâm Lâm, tràn ngập yêu thương nói: “Vậy à. Thế tại sao anh hai con lại quăng ngã bạn học Hùng Ái Đào của con?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Lâm Lâm mếu máo, không chút do dự chỉ chỉ Hùng Hùng, “Bởi vì bạn ý bắt nạt chú đi cùng anh hai.”
Tiêu Hòa muốn khóc, ta lại rơi vào nông nỗi bị một thằng con nít ranh bắt nạt sao? Ta… Hoá ra đã bước vào hàng ngũ chú bác rồi. Nguyên lai thanh xuân đã cách ta xa xôi như vậy… Nháy mắt, trong vòng hai thước xung quanh Tiêu Hòa là một mảnh âm u.
Viêm Chuyên bị ảnh hưởng tới, cứ như vậy lùi xa từng bước.
Hùng Hùng há to miệng, ta oan uổng a! Nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Lâm vừa nháy mắt vừa xua tay với mình, đành phải uất ức nói: “Xin lỗi, là con sai. Con thấy có ông chú biến thái tới gần Lâm Lâm, nhớ tới lời thầy giáo nói phải cẩn thận người lạ, thế là liền… Con thật sự không biết ông chú kia quen Lâm Lâm.”
Tiêu Hòa hoàn toàn rơi vào trạng thái u ám.
Nghe xem, đúng là đứa bé có hiểu biết, có lòng thương yêu bạn học mà. Lý Duẫn cảm động đến thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng, đứa trẻ tốt nha, đây mới là đứa trẻ tốt mà chúng ta dạy dỗ được!
“Khụ, hai vị họ gì? Tuy rằng tôi hiểu được tâm tình lo lắng cho bọn nhỏ của hai vị, nhưng giữa giờ học mà gọi tụi nó ra thì cũng không tốt lắm đâu?” Lý Duẫn không có hỏi Hùng Ái Đào vì sao cũng theo Lâm Lâm chạy tới, trong mắt hắn, Hùng Hùng và Lâm Lâm luôn dính nhau như hình với bóng.
“Xin ông đấy, hai đứa nhỏ này…” Tay áo của Tiêu Hòa bị người giữ chặt, cúi đầu nhìn xuống, con nhóc đang kéo kéo tay áo hắn lắc tới lắc lui làm nũng: “Chú ơi, chú nói mang con đi ăn KFC, vậy cho Hùng Hùng theo luôn với, được không? Nha chú~~”
KFC? Còn khuya!
“Được.” Tiêu Hòa nở nụ cười âm hiểm với con nhóc đang làm nũng, cũng không quản nụ cười này tạo thành bao nhiêu thương tổn cùng sợ hãi đối với tâm hồn non nớt của đứa trẻ đáng yêu. Quay đầu lại, lịch sự lễ phép nói với hiệu trưởng trường tiểu học Tứ Đường:
“Xin chào hiệu trưởng Lý, tôi họ Tiêu, cũng coi như là có họ hàng với đứa nhỏ này, chỉ có điều nó chưa từng gặp tôi. Lần này tôi tới, một là cùng đi với Tiểu Viêm, cũng là anh hai đứa nhỏ này tới gặp nó; hai là bởi vì một người họ hàng của tôi sắp được điều tới đây làm việc, con cậu ta vốn định chuyển đến trường ngài học, nhưng tôi nghe nói gần đây trường ta hình như xảy ra một số việc, cho nên cũng muốn nhân cơ hội này đến xem một chút.”
“Ha, hoá ra là như vậy.” Nghe nói Tiêu Hòa cũng tới vì chuyện không may phát sinh trong trường học, sắc mặt Lý Duẫn trở nên càng lúc càng khó coi. Sự việc này còn muốn khuếch trương tới mức nào nữa? Tại sao người nào cũng tới trách cứ trường học, nhưng không ai chịu trách nhiệm về môi trường tệ hại xung quanh trường?
“Anh có con thì ngàn vạn lần đừng đưa tới trường này! Trường này ăn thịt người! Ăn thịt người! Bọn họ ăn thịt mất con của tôi, đem con của tôi ăn mất rồi…Ô ô.” Trần Viện tóc tai bù xù kêu khóc muốn đánh về phía Lý Duẫn, lại bị đám bảo vệ trường nhanh tay nhanh mắt giữ chặt lại.
“Buông ra! Tôi phải liều mạng với các người! Trả lại con cho tôi ——!”
“Họ Lý kia, con của chúng tôi được đưa tới trường ông học, người không có, hiện tại cũng không có cái gì trả lại?” Người Trần gia gầm lên.
“Các người muốn tôi trả lại cái gì? Tôi đã nói rồi, có bất cứ ý kiến gì, chúng ta ngồi xuống thảo luận. Nhưng mà các người một mực đòi nhân viên nhà trường chúng tôi giải thích, rốt cuộc các người muốn trả lại cái gì? Lũ trẻ không thấy, trường học của chúng tôi cũng có thoải mái hơn các người chút nào đâu, tôi, còn có giáo viên chủ nhiệm của bốn đứa bé đã nhiều ngày rồi còn chưa được chợp mắt, nhà trường cùng bảo vệ cũng đã tổ chức tìm kiếm bọn nhỏ khắp nơi rồi. Các người còn muốn chúng tôi phải thế nào nữa?”
Lý Duẫn thở dài thật sâu, hắn đã sắp bị chuyện này làm cho suy sụp. Bất kể là trường học, phụ huynh, cấp trên, hay là từ xã hội, chỉ có áp lực, không thèm để ý tới lời giải thích, chỉ gây sức ép, càng không có người chủ động đề xuất việc hỗ trợ, ngoại trừ cảnh sát đang hoàn thành trách nhiệm của mình ra.
Vậy mà đám phóng viên như thể không nhìn rõ tâm tình của hiệu trưởng Lý lại xông đến, thậm chí còn đưa micro tới trước mặt Tiêu Hòa.
“Xin hỏi anh, với tư cách là phụ huynh học sinh, anh cảm thấy thế nào về phương diện công tác bảo vệ an toàn cho học sinh ở trường tiểu học này?”
Tiêu Hòa hướng về phía ống kính cười, vô cùng dịu dàng nói: “Vi Dân, ái.” (Vì nhân dân, thương người. Câu này chơi chữ, ai không nhớ aka Vi Dân thì quay lại mấy chương đầu quyển 1 coi nha)
…
“Anh đây hài hước thật nha, ha ha.” Phóng viên kia cười gượng.
“Ha ha.” Tiêu Hòa cũng cười.
Viêm Chuyên… Mặt không chút thay đổi.
Tiếng chuông vang lên.
“Hiệu trưởng Lý, không biết ngài có thể dành ít thời gian quý báu của mình để giới thiệu với tôi một chút về giáo viên cùng với tình trạng cơ sở thiết bị của quý trường được không? Tôi nghĩ đang là thời gian lên lớp cũng không tiện mang bọn nhỏ ra ngoài ăn cơm, trước hết để cho lũ trẻ vào học đã, ngài thấy sao?”
Lý Duẫn chỉ mong sao có thể tránh khỏi Trần gia cùng phóng viên càng xa càng tốt, tuy rằng cảm thấy Tiêu Hòa cũng không giống người lương thiện, nhưng so với người Trần gia cùng phóng viên…
“Được, được, đương nhiên là được. Hai vị đi theo tôi. Hùng Ái Đào, Lâm Lâm, mau trở về lớp đi. Tiểu Trầm, trong giờ học không cho phép bất cứ kẻ rỗi hơi nào tiến vào trường học quấy rầy việc giảng dạy, nếu có chuyện gì, lập tức báo cho cảnh sát.”
“Đã biết, thưa hiệu trưởng Lý, ngài yên tâm.” Trầm đội trưởng đội bảo vệ sớm đã một bụng oán trách đối với người Trần gia cùng phóng viên, lập tức dẫn người ngăn chặn đường đi của người Trần gia.
Dường như cảm giác được cái gì, Tiêu Hòa theo bản năng quay đầu nhìn về ven đường.
Không có ai, chỉ có núi rác nhìn không tới cuối, cùng với bóng dáng mơ hồ của người nhặt rác đang lục tìm đồ bỏ đi dưới chân núi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]