Tiêu Hòa nằm mơ thấy mình đang bay trên trời, cổ treo một cái túi xách màu xanh, cánh làm bằng bìa cứng, vừa bay vừa kêu:
Viêm Viêm, cậu ở đâu?
Viêm Viêm, đừng bỏ tôi lại một mình.
Tiêu Hòa liều mạng bay a bay, liều mạng tìm a tìm. Bay tới lúc cánh mỏi nhừ, kêu không thành tiếng, đột nhiên phía trước xuất hiện một cái vỉ đập ruồi khổng lồ.
Tiêu Hòa sửng sốt. Cậu muốn làm gì vậy?
Làm gì hả? Đập chết ngươi!
Chỉ thấy Tiểu Viêm mà hắn tìm khắp nơi không thấy bỗng trở nên vô cùng cao lớn, vẻ mặt cực kì hung ác giơ vỉ lên đập cho hắn một nhát.
“A a a!”
“Bốp!”
Ồn chết được. Viêm Chuyên không chút khách khí đập vào gáy người nọ. Ngủ cũng không yên.
Tiêu Hòa bị đánh tỉnh, chân tay quờ quạng, tỉnh lại xong còn chưa biết mình ở chỗ nào, hai mắt mờ mịt ngắm ngắm nóc nhà, lại quay qua ngó ngó kẻ ngồi bên cạnh.
“Tiểu Viêm?”
Ừ.
“Sao cậu dùng vỉ ruồi đập tôi!” Tiêu Hòa bỗng gào to.
Cái gì?
“Tôi… Chào buổi sáng.” Tiêu Hòa gãi gãi đầu, chỉ là một giấc mơ hoang đường mà thôi.
Viêm Chuyên nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, đã gần trưa.
“Tối hôm qua cậu đi đâu?” Tiêu Hòa ngồi dậy mặc quần áo.
Viêm Chuyên nhìn chằm chằm bộ ngực xích lõa của hắn, mãi cho tới khi cúc áo sơ mi che lại toàn bộ.
“Hôm nay chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
Viêm Chuyên ngước lên.
“Đừng có nhìn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-dong-hanh-he-liet/2892324/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.