Đây là một gian phòng khách được bài trí khá hiện đại.
Diện tích cả phòng khách ước chừng ba mươi mét vuông. Quầy rượu chiếm một phần ba, hai phần ba còn lại chỉ đặt một chiếc ghế sô pha thuần trắng, cùng một chiếc TV siêu mỏng cỡ lớn. Đối diện với ban công là cửa sổ sát đất treo một tấm rèm cửa màu xanh đậm chia làm sáu mảnh, toàn bộ rèm cửa được kéo lên nhìn như sóng biển. Nguồn sáng duy nhất trong phòng khách là từ chiếc đèn bàn được đặt trên ghế sô pha, ngọn đèn lờ mờ ấm áp chiếu rọi một thân ảnh cao gầy.
Tiến sĩ Đỗ nằm nghiêng trên sofa, tay vuốt ve một bức tượng thủy tinh hình cá heo, hai mắt mê mẩn nhìn vào màn hình TV rộng lớn.
Chiếu trên màn hình chính là một tòa cao ốc mới tinh, ống kính đặt ở trên con đường trước cao ốc.
Con đường vắng vẻ, ngoại trừ những vạch phân chia màu trắng hiệu lệnh đi chậm hay quẹo phải ra, cũng chỉ có đường ranh giới thật dài không nhìn tới điểm cuối.
Một con đường không có cái gì, tiến sĩ Đỗ lại như là đang thưởng thức phong cảnh đẹp nhất trên thế giới, nhìn tới xuất thần.
Buổi tối hôm sau, trăng treo giữa trời, quần tinh (bầy sao) vờn quanh, gió quang mây tạnh, người ngủ trùng thức.
“Ngươi đi bắt người, ta phụ trách cứu người.” Viêm Chuyên viết vào lòng bàn tay Tiêu Hòa.
“A? Cậu không phụ trách bắt người? Để một mình tôi bắt?”
Tiêu Hòa không tình nguyện. Giỡn à, hắn chính là vừa ý độ bạo lực của Tiểu Viêm nên mới quyết định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thu-dong-hanh-he-liet/104250/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.