Sở Chước ôm tiểu yêu thú vào lòng, ngồi xổm xuống nhìn thông đạo tối đen như mực phía trước.
A Chiếu rất không an phận, vẫn luôn ngoảnh đầu lại nhìn. Có lẽ là do nó chỉ là một con yêu thú cấp thấp nên hai người bên trong cũng không hề để bụng, bởi vậy A Chiếu có thể nhìn rõ ràng bọn họ đang làm gì.
Lúc này hai người kia đã điều tức xong, thân thể đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất để tiếp thu truyền thừa trong bí cảnh.
Sau khi sư huynh đệ bọn họ thảo luận kĩ càng, cuối cùng chỉ có một mình Võ Thịnh bước vào nơi truyền thừa. Còn Chiêm Hòa thì Trạch vô cùng khẩn trương đứng chờ ở bên ngoài.
Thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi A Chiếu cảm thấy không còn gì thú vị nữa, tiếp tục vùi đầu vào trong lồng ngực của thiếu nữ. Sau đó, một bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa nhúm lông màu trắng trên trán nó. A Chiếu lấy đuôi vỗ vỗ cái tay "hư hỏng" kia rồi mới tựa vào lòng Sở Chước nhắm mắt nghỉ ngơi. Truyền thừa của bí cảnh này cũng chả có gì đặc biệt cả!
Tuy rằng nó không biết cụ thể truyền thừa ở đây là gì, nhưng tiểu bí cảnh này ngoại trừ Hóa Hình Thảo và linh tuyền ra, những thứ khác cũng không có gì đặc biệt, phỏng chừng truyền thừa còn chưa tới địa phẩm, càng khỏi phải nghĩ tới truyền thừa thiên phẩm do đại năng từ thời thượng cổ để lại.
Cho nên đại gia nó cũng mắt nhắm mắt mở đối với lựa chọn của Sở Chước, nàng không muốn thì nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thien-dong-thu/1373286/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.