Tiêu Mạc Dự mặc bộ quần áo lụa, chiếc chăn lông đắp hờ trên bụng, lúc chàng nghiêng đường cong mê hoặc nơi eo lại càng trở nên rõ nét. Mái tóc đen được buộc hờ bằng dải lụa, một phần tóc xõa trên vai, phần còn lại buông trên cổ, càng khiến sắc mặt thiếu máu của chàng thêm phần trắng ngọc.
Hoa Thái U chỉ cảm thấy họng thắt lại, mũi cay cay, nàng đặt bút xuống, tiến lại gần, kề mặt lên bờ vai chàng căm giận than: “Thứ ám khí của Vô Minh giáo gì đó sao lại thâm độc, thất đức tới vậy chứ, cầu cho chúng bị Thường Ly diệt cho mất xác luôn!”.
Tiêu Mạc Dự quay người lại, gõ nhẹ một cái vào mũi nàng: “May mà không ném trúng nàng, nếu không để lại sẹo khó coi thế này, ta sẽ phải suy tính xem có cần phải trả hàng không đây”.
“Chàng dám!”
Hoa Thái U hùng hổ ra mặt, nhưng lại đưa tay khẽ chạm vào vùng ngực chàng, tuy qua một lớp áo mỏng vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng một vết sẹo lớn, đó là vết sẹo lưu lại sau khi rạch thịt lấy ám khí ra.
“Cá mực nhỏ, lúc đó chàng có nghĩ đến mình sẽ chết không vậy?”
“Không”
“Chắc vậy sao?”
Tiêu Mạc Dự cụp mắt, đùa nghịch vê một lọn tóc của nàng trong tay, nói: “Đám người đó chỉ muốn nàng đi cùng chúng một chuyến, đương nhiên sẽ không ra tay giết người đâu”.
“Tại sao chàng biết, số ám khí này chính là do toán người áo đen đầu tiên ném ra? Thiếp vẫn còn nhớ như in những gã xuất hiện ở toán thứ hai, có điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/89481/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.