Trong truyền thuyết có nói, mắt của trẻ con là trong trẻo nhất, có thể nhìn thấy diện mạo thật của sự vật. Do vậy Ức Nhi có thể nhìn thấy dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng tàn khốc kia thực ra đang ẩn dấu một con tim đa tình dịu hiền chăng?
Hoa Thái U chẳng kịp nghỉ ngợi nhiều, nàng giành Ức Nhi lại, lùi về phía sau hai bước đứng cùng Tiêu Mạc Dự, kết quả cu cậu mới một phút trước còn đang phấn khởi là vậy ngay lập tức òa khóc tới mức nước mắt nước mũi đầm đìa.
Hoa Thái U càng kinh ngạc hơn, trong đầu nàng nãy ra một ý nghĩ kì quặc. Nàng cẩn thận dịch chân một bước về phía Cao Lương Địa, thằng bé lại cười, lại dịch chân về chổ Tiêu Mạc Dự, cu cậu lại gào khóc ầm ĩ.
Vậy là nàng đứng ở giữa, tiếp tục xê dịch một chút sang trái rồi lại xê dịch một chút sang phải, cu cậu hễ cứ gần phía trái lại cười còn sang phía phải lại khóc, thử cả trăm lần đều như vậy.
Tình huống này, thật … thú vị.
Để tránh việc khuôn mặt còn chưa phát triển trọn vẹn của Ức Nhi bị liệt trước sự thay đổi khóc khóc cười cười với tần suất chóng mặt kia, Hoa Thái U quyết định dừng thí nghiệm, đồng thời cuối cùng chọn nơi khiến đứa trẻ vui.
“Giúp ta trông Ức Nhi một chút, ta đi sai người dọn dẹp phòng cho ngươi”.
Cao Lương Địa giơ thẳng hai tay, giống như đang cầm một quả nổ có thể bùng phát bất cứ lúc nào vậy ôm đứa trẻ bụ bẫm mặt mày hớn hở bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/89477/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.