Type: Tiểu Tất Tất
Hồi lâu…
Hoa Thái U cuối cùng gạt nước mắt, ngẩng đầu, nở một nụ cười: “Chàng chưa chết, quả nhiên chàng chưa chết…”.
“Có phải nàng luôn tin Tiêu huynh vẫn chưa chết?”
“Thực ra muội chẳng chắc chút nào, muội nghĩ như vậy chỉ là vì, sống phải thấy người chết phải thấy xác thôi. Nếu chàng thực sự chết rồi, muội cũng phải chôn cất chu đáo xương cốt của chàng, ngày ngày cúng tế quét dọn bên nhau trọn đời.”
“Hiện giờ biết huynh ấy chưa chết, cuối cùng nàng cũng có thể yên lòng rồi.”
Ngụy Lưu cười nói tiếp: “Ta sẽ bố trí người đi tìm huynh ấy.”
“Không cần đâu, đã có người mưu đồ cứu huynh ấy đi, chắc chắn đã biết huynh ấy là ai. Nếu chàng vẫn đang sống, thì nhất định sẽ trở về nơi thuộc về chàng, trở về bên cạnh muội.”
“Nhưng… ngộ nhỡ huynh ấy không còn nhớ…”
“Chàng sẽ không quên đâu.”
Hoa Thái U đứng dậy, nói bằng giọng mũi chắc như đinh đóng cột: “Chàng dám!”.
Ngụy Lưu gật đầu: “Ta cũng cảm thấy huynh ấy không dám đâu.”
Ngừng một lát, lại nói tiếp: “A Thái, ta…”.
“Thường Ly, những việc huynh đã làm, muội đều biết cả, muội cũng đã hiểu hết. Ví như, việc huynh nói với cô nương Vân Thư cha đứa trẻ là ai là vì huynh ủng hộ thái tử, sau này dự định sẽ mượn quyền của thái tử để khuynh đảo triều chính, do vậy tất phải để hậu duệ của thái tử sạch sẽ. Ví như, hai thứ đồ kia cũng là do huynh cố ý sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/du-thai-hoa/1970334/chuong-17-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.